[Lý Thần Hi nói nó không động đến tấm bia Hiến tế!]
[Tình huống càng lúc càng bất thường.
Dù chúng tôi có hỏi thế nào, thậm chí ném luôn đồ đạc ra ngoài, nó cũng nhất quyết khẳng định bản thân không mang tấm bia Hiến tế đó về hay cất giấu ở đâu cả.]
[Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ tin tưởng nó.
Nhưng sau mấy câu hỏi trước đó, tôi cực kỳ hoài nghi.
Tôi cho rằng, Lý Thần Hi có thể làm bất cứ điều gì để đạt được cuộc sống vĩnh hằng, bao gồm cả lừa dối tôi.]
[Tôi không rõ, sau khi cử hành Hiến tế xong, Lý Thần Hi có thực sự bất tử được hay không.
Nhưng tôi biết rằng, làng Vũ Khê đã không thể yên bình được nữa.]
[Tuy nhiên, ngay cả khi chúng tôi đe dọa bằng vũ lực, Lý Thần Hi vẫn xác nhận là bản thân không làm gì cả, thậm chí cũng đã thề thốt luôn rồi.]
[Tôi đột nhiên cảm giác rằng, nó có thể không nói dối.
Vì vậy, chúng tôi yêu cầu nó đưa chúng tôi đến bãi đất trống phía sau núi.]
[Kết quả vẫn thế, nó chỉ vào giữa bãi đất trống, xác nhận là bản thân từng đặt tấm bia Hiến tế tại đó.]
[Không có gì cả! Mọi người không nhìn thấy tấm bia đâu cả!]
[Chúng tôi tìm khắp cả bãi đất trống, thậm chí đào xới đất lên, lục lọi cả ngôi làng, nhưng vẫn là không thấy.]
[Không thể tìm ra tấm bia Hiến tế trong cả ngôi làng Vũ Khê này.]
[Buổi tối, bóng đen lại xuất hiện.
Có thôn dân định rời khỏi làng ngay trong đêm, vì tuy rằng trong núi khá nguy hiểm, nhưng ít nhất vẫn còn có cơ hội sống sót.]
[Tuy nhiên, có một dân làng đã trở lại, bảo rằng không thể nào rời khỏi đây.]
[Các dân làng còn lại không tin, nhao nhao đi về phía cổng thôn.
Tôi cũng không ngăn cản bọn họ.
Nửa tiếng sau, tất cả những thôn dân kia đều quay lại làng Vũ Khê.]
[Chúng tôi đã bị mắc kẹt tại làng Vũ Khê.]
[Hiến tế đang được cử hành; bóng đen ở khắp mọi nơi.]
[Tôi chưa bao giờ nghe nói về chuyện Hiến tế, cũng không biết tấm bia Hiến tế kia.
Việc duy nhất mà tôi có thể làm là bảo dân làng trốn trong nhà, hy vọng có thể kháng cự đến ngày mai.]
[Hiện tại, tôi viết ra những dòng trong quyển bút ký này, hy vọng giúp ích được cho người đọc.]
[Vi Quang Viễn, đã viết vào đêm 11/6.]
Sau khi đọc xong, Tiền Thương Nhất hít một hơi thật sâu, gấp quyển bút ký màu xanh đậm lại.
Nội dung trong quyển bút ký vừa rồi hiện lên trong đầu hắn; hắn cũng bắt đầu sàng lọc ra những từ ngữ mấu chốt.
Lý Thần Hi, bia Hiến tế, Hiến tế.
Giữa 3 danh từ này, có thể dùng một sợi dây để kết nối lại với nhau.
Tuy không biết lai lịch của tấm bia Hiến tế kia, cũng không biết vì sao Lý Thần Hi biết đến chuyện cử hành Hiến tế, nhưng chắc chắn là Hiến tế có liên quan đến Lý Thần Hi.
Phía sau núi, bãi đất trống, bia Hiến tế.
Ba danh từ này lại có dính dáng chặt chẽ với nhau.
Theo quyển sổ tay này, địa điểm xuất hiện cuối cùng của tấm bia Hiến tế chính là bãi đất trống phía sau núi cạnh làng Vũ Khê.
Tuy Vi Quang Viễn không tìm ra tấm bia đó tại khu vực sau núi, nhưng đây cũng là một manh mối mà hắn không được phớt lờ.
Hiến tế, cuộc sống vĩnh hằng, bóng đen.
Tiền Thương Nhất tin rằng 3 từ khóa này cũng liên quan lẫn nhau.
Thế nhưng mà, mối liên kết giữa chúng lại không quá chặt chẽ, vẫn còn thiếu một mắc xích nào đó ở giữa.
Liên hệ những danh từ bên trên lại cùng nhau, sẽ bện thành một tấm lưới hoàn toàn mới.
Mặc dù vẫn còn tồn đọng những điều chưa rõ ràng lắm, nhưng hiện tại thì đã có kha khá thông tin rồi.
Chuyện tiếc nuối duy nhất chính là, Vi Quang Viễn ghi lại trong quyển bút ký rằng: Không ai có thể rời khỏi làng Vũ Khê.
Tương tự, có lẽ là Biên Triết và Trương Tử An cũng không thể rời khỏi nơi đây.
Tiền Thương Nhất thở nhẹ, quay đầu nhìn Mắt Ưng, đưa quyển sổ tay cho gã.
“Cậu nói xem, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào.” Mắt Ưng lật quyển bút ký ra, đọc lại lần nữa.
Tiền Thương Nhất học theo Mắt Ưng, đảo mắt các nơi, đề phòng bóng đen có khả năng xuất hiện mọi lúc, đồng thời đưa ra lời đề nghị:
“Đi ra khu vực phía sau núi của làng Vũ Khê thôi.
Dù là bia Hiến tế hay căn nhà của Lý Thần Hi, đều ở đằng sau núi.
Đó là nơi chúng ta cần phải đi.”
Mắt Ưng không trả lời, chỉ nghiêm túc xem quyển bút ký của Vi Quang Viễn.
Tiền Thương Nhất không quấy rầy Mắt Ưng, gã đọc xong.
Không lâu sau, Mắt Ưng khép quyển sổ màu xanh đậm lại, trả cho Tiền Thương Nhất, đồng thời bảo:
“Chúng ta đi nhanh lên.”
Nói xong, Mắt Ưng bước về phía cổng sân.
Tiền Thương Nhất gật đầu, bám theo gã.
Bỗng nhiên, một cảm giác bị nhìn trộm bỗng dưng xuất hiện từ phía sau lưng, lại cực kỳ mãnh liệt.
Gần như cùng một lúc, hai người quay đầu nhìn về phía cửa phòng khách.
Trên vách tường loang lổ, bóng đen hiện lên; mà không chỉ có một, từ trái sang phải, tổng cộng có 5 cái