Nỗi lo sợ cái chết sắp đến đã chiếm lĩnh hết cả tâm trí của Tiền Thương Nhất nhất, khiến hắn mất bình tĩnh dần.
Ai cũng sợ chết, hắn cũng không ngoại lệ.
Mắt Ưng vẫn duy trì tốc độ ban đầu; nước mưa nhỏ giọt trên mặt gã, đến sống mũi thì tách ra hai bên, trượt xuống khóe miệng:
“Chúng ta còn lựa chọn nào khác à?
Tuy cậu là người mới, nhưng về chuyện xảy ra ở làng Vũ Khê, cả tôi và cậu đều nắm giữ thông tin giống hệt nhau.
Nếu cậu có biện pháp tốt hơn, có thể đề đạt.
Nhưng cậu có à?”
Nói đến đây, Mắt Ưng quay đầu lại, nhìn thoáng qua.
Bất quá, cũng không phải gã nhìn Tiền Thương Nhất, mà là quan sát bóng đen phía sau hai người.
Trời mưa không gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào đối với bóng đen cả, nhưng bọn chúng cũng không toàn lực bao vây tiêu diệt hai người, mà tản ra giữa rừng cây hai bên.
Tiền Thương Nhất không mở miệng nữa, bởi vì Mắt Ưng nói đúng.
Thời điểm mấu chốt như vậy, nếu chỉ đơn thuần nêu lên câu hỏi mà thôi thì cũng chẳng có tác dụng quái gì.
Hiện tại, chuyện mà bọn họ cần làm chính là giải quyết vấn đề.
Cho dù hoàn toàn không biết nguyên lý bên trong, vậy cũng không sao.
Bởi vì chỉ cần giải quyết xong vấn đề trước mắt, thế là có thể sống sót.
Sự khác biệt lớn nhất giữa thế giới điện ảnh và thế giới thực chính là có thể chủ động được kết thúc của bộ phim.
Nước mưa đánh vào đầu vai, con đường sình lầy dưới chân gây ra lực cản càng lúc càng lớn.
May mắn thay, bóng đen cũng không đuổi theo nữa.
Hai người chạy một mạch đến dưới mái hiên trước cửa nhà của Lý Lĩnh.
Phía sau lưng, nước mưa hội tụ rồi rơi xuống, tựa như một bức rèm nước.
“Chờ một chút, cánh cửa...” Tiền Thương Nhất chợt nhớ lại tình cảnh lúc hai người rời đi khi trước.
Lúc ấy vì quá vội vàng, bọn họ cũng không hề đóng cửa lại.
Mà hiện tại, cửa nhà Lý Lĩnh đã đóng lại từ khi nào rồi!
Mắt Ưng quay đầu nhìn Tiền Thương Nhất nhưng không nói gì cả.
Gã chỉ gật đầu, sau đó chỉ vào trong:
“Cùng vào thôi, cố nhớ kỹ mọi chi tiết bất thường.”
Giọng điệu của gã rất nhẹ, nhưng Tiền Thương Nhất có thể nghe rõ từng chữ.
Hắn gật đầu, sau đó đến bên cạnh Mắt Ưng.
Khi Mắt Ưng đẩy cửa ra, hắn sẽ cùng xông vào trong nháy mắt, nắm lấy cơ hội hiếm có này.
Hai tay Mắt Ưng bắt đầu dùng sức, đẩy cửa ra rồi xông vào.
Đồng thời, Tiền Thương Nhất cũng vọt vào bên trong.
Cửa chính phòng khách đập mạnh vào vách tường, âm vang một tiếng động thật lớn.
Phòng khách trống rỗng, không một bóng người.
“Đây là...”
Tiền Thương Nhất liếc mắt nhìn về phía sàn phòng.
Trên mặt đất lại xuất hiện một bức tranh do nước mưa tạo thành.
Mưa rò rỉ từ mái nhà, hội tụ lại nhờ vào một rãnh nhỏ.
Nhìn từ chỉnh thể, đồ án này là một vòng tròn.
Trung tâm của vòng tròn ướt sũng; nửa trên và nửa dưới vòng tròn đều có một đường kéo dài ra bên ngoài; phần còn lại của đồ án chỉ là những giọt mưa rải rác.
“Bãi đất trống! Đây là hình dạng của bãi đất trống!”
Tiền Thương Nhất lập tức liên tưởng đồ án này với bãi đất trống kia.
Hắn không rõ, làm thế nào mà dân làng Vũ Khê lại có thể thao tác được như vầy.
Nhưng có thể xác định một điều rằng, nếu không có ngoại lực tác động, đồ án này không thể hình thành được.
Vì lúc này, nước mưa rơi xuống từ nóc nhà đã thấm ướt toàn bộ mặt đất.
Đồ án vừa rồi chỉ có thể tồn tại trong 2 giây.
Đồ án trên mặt đất phòng khách, chính là một lời nhắc nhở cực kỳ quan trọng!
“Tấm bia Hiến tế chắc chắn vẫn đang nằm trên bãi đất trống!”
Tiền Thương Nhất không kìm được sự vui sướng, vô thức ngoác mồm cười tươi.
Bỗng nhiên, đáy lòng hắn dâng lên cảm giác kỳ lạ.
Hô hấp dồn dập, tim đập nhanh, adrenaline tăng tốc tiết ra, đây là cảm giác nguy hiểm.
Trong nháy mắt, Tiền Thương Nhất quay đầu lại; Mắt Ưng cũng đã quay đầu lại, nhìn về phía sau lưng.
Bên ngoài ngôi nhà, vô số bóng đen đang vây quanh đến đây.
Hơn nữa, chúng đang nhanh chóng tiến đến gần.
Bóng đen đã chặn lối tất cả các con đường xung quanh.
Tiền Thương Nhất lui về phía sau một bước, vô cùng luống cuống.
Mắt Ưng nắm lấy cánh tay của Tiền Thương Nhất, nói:
“Còn một cơ hội cuối cùng, nhất định phải tìm được bia Hiến tế.
Bằng không, chúng ta đều sẽ chết ở chỗ này.”
Chuẩn bị chạy.”
Tiền Thương Nhất sửng sốt một chút, hỏi:
“Làm cách nào để chạy ra ngoài?”
Nói đến đây, Tiền Thương Nhất nhìn ra bên ngoài ngôi nhà, lộ rõ vẻ hoảng sợ.
Bọn bóng đen khủng khiếp kia đang thu nhỏ vòng vây; nụ cười như trăng lưỡi liềm của chúng giống hệt như những lá bùa đòi mạng.
Tiền Thương Nhất chợt nhớ lại những lời mà Mắt Ưng đã từng nói, liên quan đến phần thưởng nếu sống sót sau bộ phim - chính là đạo cụ đặc biệt.
Mắt Ưng đang định mở miệng, lại bị Tiền Thương Nhất xen ngang.
“Đạo cụ đặc biệt à?” Tiền Thương Nhất quay đầu nhìn Mắt Ưng, trừng to hai mắt, đầy vẻ mong chờ.
Dù sao đi nữa, sức mạnh của cá nhân