Dịch: Thương Khung Chi Chủ
***
Tất nhiên, hiện tại vẫn chưa thể xác định dân làng Vũ Khê đã mất tích hoàn toàn.
Nhưng mà, Tiền Thương Nhất có linh cảm như vậy, lại còn cực kỳ mãnh liệt!
80 - 90%, dân làng Vũ Khê đều mất tích.
“Hú! Có ai ở đây không?” Tiền Thương Nhất bắt đầu đọc lời thoại của Biên Triết.
“Phỏng chừng không có ai.
Chúng ta cứ đi thẳng vào trong xem sao? Dù gì thì nhà này cũng không đóng cửa.” Giọng điệu Mắt Ưng vẫn khá bình tĩnh.
“Ừ! Bất quá, nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.” Tiền Thương Nhất tỏ vẻ trầm trọng hẳn.
Hắn nhớ rõ Mắt Ưng từng nói rằng, diễn xuất dựa theo kịch bản sẽ giúp nâng điểm nhân vật lên, thế nên nỗ lực biểu đạt ra cảm xúc của Biên Triết trong kịch bản.
Đối thoại xong, hai người đi vào trong nhà.
Cảnh phòng khách đập vào mắt hai người, giống hệt với mô tả trong kịch bản.
Tiến tới cạnh chiếc ghế bành, Tiền Thương Nhất nhặt lấy tách trà lên, nhìn thoáng qua; lá trà vẫn còn trong tách.
Tiếp theo, hắn đặt tách trà xuống cạnh chân ghế:
“Có ai ở nhà không? Chủ nhà lên tiếng đi chứ.”
Giọng nói của hắn văng vẳng giữa phòng khách.
“Đừng kêu nữa! Anh xem xét bên trái, tôi tìm tòi khu bên phải.
Có gì thì hô to lên nhé!” Nói xong, Mắt Ưng bước một mình về phía phòng ngủ bên tay phải.
“Chúng ta có nên tách nhau ra như vậy không? Trong rất nhiều bộ phim kinh dị,...” Tiền Thương Nhất hơi do dự, nhưng chưa kịp nói hết câu thì Mắt Ưng đã cắt ngang.
“...!Chẳng lẽ cậu nghĩ rằng, nếu hai người cứ đi chung là có thể sống sót?” Mắt Ưng quay đầu lại, hỏi một câu.
“Ý của tôi là, vẫn có thể tránh được một vài mối nguy hiểm.” Tiền Thương Nhất cau mày.
“Đa phần, các mối nguy hiểm đều sẽ dẫn đến việc chết chùm cả bọn.” Mắt Ưng vẫn bình tĩnh.
Tiền Thương Nhất liếm nhẹ môi, không nói gì thêm nữa.
“Học cách tựa dựa vào bản thân đi.” Sau khi ném lại những lời như thế, Mắt Ưng bước vào phòng ngủ bên phải.
Nếu Mắt Ưng đã nói đến vậy, hắn dĩ nhiên sẽ không cố chấp mà đi theo gã sang đó, vì đó chính là tiếp cận đến phạm trù “quấy rối.”
Tiền Thương Nhất khẽ thở dài, tiến về phía phòng ngủ bên trái.
Cửa phòng màu đỏ thẫm, không bị khóa lại.
Hắn đặt tay phải lên gờ cửa, sau đó đẩy nhẹ.
Cót két...!
Cửa phòng chuyển động dần, đến khi hoàn toàn mở toang ra.
Tiền Thương Nhất đứng ngay cửa, ưu tiên quan sát tình huống trong phòng trước khi thực sự tiến vào.
Truóc tầm mắt của hắn là một chiếc giường đôi với một tấm chăn màu đỏ hoa văn được phủ trên mặt giường.
Bức tường bên cạnh có một chiếc tủ quần áo màu xanh lam đứng dựa sát vào, mặt ngoài của chiếc tủ có treo một tấm gương hình bầu dục.
Trong phòng ngủ không có dấu vết đánh nhau, đồ đạc trong nhà cũng không được thu dọn sạch sẽ.
Dù quan sát từ bất cứ góc độ nào, đều chẳng có bất cứ một dấu hiệu mảy may xác định việc người dân nơi đây đã rời khỏi làng Vũ Khê.
Tiền Thương Nhất cẩn thận đi vào phòng ngủ, đề phòng kiểu dù dọa jump-scare có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Hắn lần lượt kiểm tra đáy giường, tủ quần áo, bất quá cũng không phát hiện ra manh mối gì.
Vô luận là phòng khách hay phòng ngủ đều mang đến một loại cảm giác kiểu, thôn dân mới rời đi không lâu.
Thế nhưng mà, hắn lại không tìm được bất kỳ thôn dân nào.
Nỗi sợ hãi cứ tăng dần từ tận đáy lòng.
Tiền Thương Nhất đã kiểm tra tất cả các nơi có thể giấu người trong phòng, vẫn là không thể thu hoạch được gì cả.
Sau đó, hắn lựa chọn lui về phòng khách.
Lúc này, Mắt Ưng đã sớm chờ ở phòng khách.
Sắc mặt của gã rất nghiêm túc, tựa như gặp phải chuyện cực kỳ phiền toái.
“Sao vậy?” Tiền Thương Nhất nhẹ giọng hỏi.
“Tách trà, hình như từng bị xê dịch đi.” Mắt Ưng chỉ ngón trỏ phải vào tách trà vừa mới xem qua.
Tiền Thương Nhất trừng to hai mắt, quay đầu nhìn về phía mà Mắt Ưng đang chỉ đến.
Bên cạnh chiếc ghế bành, tách trà màu trắng nằm cách chân ghế khoảng 10 cm.
Vừa rồi, để dễ nhớ, Tiền Thương Nhất từng đặt tách trà dựa sát vào chân ghế.
Mà hiện tại, khoảng cách giữa tách trà và chân ghế là khá rõ ràng.
Như Mắt Ưng đã nói, tách trà này vừa bị ai đó xê dịch đi!
“Đúng là đã bị xê dịch.” Tiền Thương Nhất đồng ý với Mắt Ưng.
Vậy, ai đã xê dịch tách trà?
Tiền Thương Nhất quay đầu nhìn ra ngoài cửa, hồi tưởng lại tình hình lúc đang xem xét trong phòng ngủ vừa rồi.
Phòng ngủ có cửa sổ; cửa chính phòng ngủ luôn ở trạng thái mở.
Trong lúc xem xét bên trong, hắn hoàn toàn có thể nhận ra nếu có biến cố phát sinh ở bên ngoài.
Nếu chuyện xê dịch tách trà đích thật là do con người làm ra, vậy chắc chắn kẻ đó đang cố tình trốn tránh hai người bọn họ.
Nhưng cho dù là cố ý trốn tránh đi nữa, vậy cũng chưa chắc sẽ không bị phát hiện.
Xung quanh rất yên tĩnh; nếu cường độ âm thanh có to hơn một chút, vậy sẽ gây ra sự chú ý ngay.
Đối phương làm thế với mục đích gì? Đây có phải là một trò đùa không?
Tiền Thương Nhất không nghĩ là