Edit:Ninh Hinh
Di động của Phó Âm Sanh đập thẳng trên đầu Từ Phi Nguyên.
Bởi vì không kịp phòng ngừa, anh ta nhịn không được mắng lời thô tục:
"Fuck con mẹ nó!"
Luống cuống tiếp được di động, ánh mắt Từ Phi Nguyên bắt đầu dò xét: "Cô sẽ không thật sự cùng mấy tên tiểu thịt tươi bên ngoài xxoo gì gì đó chứ, tôi thấy chột dạ thành như vậy thật đúng là cái cẩu đức hạnh gì."
"......" Phó Âm Sanh bị anh ta nói, lập tức đoạt lấy di động.
Cạch!
Động tác dứt khoát lưu loát cắt đứt điện thoại.
Sau đó mới làm bộ như không có việc gì nhìn về phía Từ Phi Nguyên, bình tĩnh nói: "Tôi mới không phải, mới không có, anh đừng có nói bừa!"
Nhìn giống như vô cùng bình tĩnh nhưng nội tâm sớm đã rối ren!
Mục tổng!
Mục Hoài?!
Trời ạ, Mục tổng từ trong miệng Từ Phi Nguyên, chính là Mục Hoài!
A a a a a a!!!
Rõ ràng là cô ấy đã nhìn thấy Mục Hoài đánh nhau với một nhóm người trong con hẻm trước đó vào tuần trước.
Mục Hoài xuất thân từ một gia đình nề nếp, cậu ta có ngoại hình đẹp trai, cao ráo, tính tình lại rất lạnh lùng, kiêu ngạo.
Nhưng loại người được Chúa chọn này lại là người không thích đi học, thường xuyên trốn học hút thuốc và rượu chè còn chưa tính, làm mọi điều xấu xa mà ngay cả giáo viên cũng không thể kiểm soát được, nó gần giống như một hỗn thế ma vương.
Và dĩ nhiên, một học sinh ngoan như Phó Âm Sanh mỗi lần thấy Mục Hoài tới, đều hận không thể có phép tàn hình, thấy anh chỉ e là sợ chính mình tránh còn không kịp.
Làm thế nào mà ngủ một giấc tỉnh lại đã cùng Mục Hoài kết hôn.
Hơn nữa nghe ý tứ trong lời nói Từ Phi Nguyên, quan hệ của bọn họ còn rất ân ái?
Nắm chặt di động trong tay, biểu tình Phó Âm Sanh dần dần trở nên nghiêm túc, cô đột nhiên nhìn về phía Từ Phi Nguyên: "Dừng lại, tôi muốn về nhà!"
Một giờ sau.
Xe bảo mẫu dừng trước cổng chính nhà họ Phó.
Nhà họ Phó từ lúc khởi nghiệp chính là làm khách sạn, chưa kể hiện giờ hơn một nửa số khách sạn 5 sao trong nước là của nhà họ Phó do Phó Bắc Huyền, anh trai của Phó Âm Sanh toàn quyền quản lý.
Sau khi nghỉ hưu, Nhị trưởng lão nhà họ Phó lui về dưỡng lão tại ngôi biệt thự ở gần ngoại ô Lục Thành, hoàn toàn cách xa khu đô thị, tuy nói không quá xa hoa nhưng nghe nói rất yên tĩnh.
Phó Âm Sanh yêu cầu Từ Phi Nguyên rời đi trước, sau đó mới vội vàng vào nhà.
Khu biệt thự được quản rất nghiêm ngặt.
Nhìn căn biệt thự vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, Phó Âm Sanh không khỏi đến gần khu góc tường xem xét.
Cô còn nhớ vào mùa đông năm ngoái khi họ mới chuyển đến ngôi biệt thự này, bởi vì đặc biệt thích ăn đào cho nên ba cô đã trồng ở đây một cây anh đào nói là sau vài năm nữa Sanh Sanh nhà chúng ta lại có đào ăn nữa rồi, lúc đó, cũng không có gì ngoài dáng vẻ háo hức ngày ngày mong đợi cho cây mau lớn, mà hiện tại cây anh đào bé nhỏ ngày đó giờ đã to lớn sừng sững.
Hốc mắt Phó Âm Sanh lập tức ửng đỏ.
Không thể tin tưởng mà quay đầu chạy vào trong nhà: "Bố ơi, mẹ ơi!"
Nghe thấy bên ngoài có giọng nói quen thuộc mẹ Phó quay đầu hỏi ba Phó: "Có phải vừa rồi,em nghe được tiếng Sanh Sanh về nhà rồi không?"
Ba Phó đặt bình xịt tưới hoa xuống và bật màn hình lên: "Con bé này thật đúng là, hôm qua còn nói chính mình bận rộn,hôm nay xoay lưng lại đã về đến nhà, có lẽ là muốn cho chúng ta một sự ngạc nhiên đây mà."
"Con gái nhỏ của bố, cuối cùng đã về nhà rồi."
Ba Phó tự tay mở cửa đón con gái bảo bối.
"Bố ơi?" Phó Âm Sanh nhìn bộ dạng của bố rồi đứng ngốc một lúc lâu, cô hồng hồng đôi mắt.
Người luôn luôn phong độ hô mưa gọi gió ngoài thương trường hiện tại cư nhiên trở thành một người đàn ông trung niên mập mạp.
Chỉ qua mười năm,mọi chuyện đều thay đổi triệt để như vậy sao.
Nếu không phải ngũ quan của bố cô không thay đổi, còn có giọng nói kia nữa thì Phó Âm Sanh thật sự nhận không ra.
Phó Âm Sanh nhìn chằm chằm ba Phó vài giây, mẹ Phó từ bên trong nhà cũng đi ra: "Hai cha con tình cảm xong rồi thì mau tiến vào, bên ngoài không nóng sao."
Phó Âm Sanh cứng đờ quay đầu nhìn về phía người đứng ở bậc thang.
Có nhiều sợi bạc ở thái dương và rất nhiều nếp nhăn ở đuôi mắt.
Nước mắt Phó Âm Sanh dường như lung lay sắp đổ.
"Ui, con gái bảo bối của bố, con khóc cái gì chứ, nhìn bố đẹp trai quá nên khóc rồi hay là ở ngoài bị người ta ăn hiếp, nói cho bố, bố đánh chết nó?"
Ba Phó nhìn con gái mình chằm chằm hồi lâu liền nhanh chóng khoác vai cô vào nhà.
"Phụt......"
"Đúng vậy, chính là bị bố làm khóc."
Phó Âm Sanh lau nước mắt rồi mỉm cười, có thể tự luyến đạt trình độ như vậy, không sai, là bố của cô.
Sau khi vào cửa.
Nhìn những đồ đạc vừa quen thuộc mà lại vừa xa lạ, nhiều đồ đạc mới toanh cách đây chục năm bây giờ đã nhuốm đầy dấu vết của thời gian.
Có một vết xước nhỏ trên tủ giày màu trắng cạnh cửa ra vào.
Phó Âm Sanh vô thức đưa tay ra và chạm nhẹ vào nó.
Mẹ Phó nhìn động tác của cô có chút buồn cười: "Dấu vết này là do con quá háo hức trong ngày thi tuyển sinh đại học sơ ý làm xước nó bằng dây kéo trên cặp sách."
Rõ ràng là không nhớ rõ chuyện này, nhưng khi nghe mẹ Phó nhắc tới Phó Âm Sanh tổng cảm thấy chính mình là thật sự có trải qua.
Một nhà ba người ngồi xuống.
Ba Phó hỏi: "Nói đi, ai khi dễ con, vừa vào cửa liền tìm bố khóc?"
"Không ai khi dễ con hết, chính là con quá nhớ hai người." Phó Âm Sanh dựa vào sô pha, trong lòng ngực ôm một con mèo Ragdoll màu trắng, ánh mắt mang theo rất nhiều sự mê ly. ( Đoạn này nhớ Minh Tự nhà tuii quá, bả cũng có một bé)
Bố mẹ già rồi, cây anh đào bên ngoài cũng đã lớn, ngay cả con mèo Ragdoll nhỏ ở nhà bây giờ cũng trở thành một con mèo già.
Rốt cuộc.... chuyện gì đã xảy ra khiến cô ấy quên mất mười năm này.
Không thể để ba Phó mẹ Phó lo lắng, Phó Âm Sanh không nhắc tới chuyện mình bị mất trí nhớ mà là suy tính chừng nào thì chuẩn bị tìm cơ hội đi đến khoa não ở bệnh viện làm kiểm tra kỹ lưỡng.
Ba Phó còn muốn hỏi cái gì đã bị mẹ Phó giữ chặt.
Mẹ Phó ôn nhu nói với Phó Âm Sanh: "Sanh Sanh chắc mệt lắm rồi, trước tiên vào phòng nghỉ ngơi, hôm nay mẹ sẽ tự mình xuống bếp, chốc nữa lại gọi con ra ăn cơm."
Bây giờ, Phó Âm Sanh cô nên thực sự cần một không gian riêng để suy nghĩ lại mọi chuyện.
Phó Âm Sanh tiến lên ôm mẹ Phó: "Cảm ơn Mẹ."
"Cái con bé này."
Ba Phó ở bên cạnh chua lòm nói: "Bảo bối không thể nặng bên này nhẹ bên kia, bố cũng yêu cầu ôm một cái."
Môi Phó Âm Sanh khẽ nhấp, cô nhẹ nhàng bật cười, chủ động ôm lấy ông: "Cũng cảm ơn bố!"
***
Khi cô đẩy cửa vào phòng mình.
Đồ đạc bài trí bên trong cùng mười năm trước giống nhau như đúc,tựa như cảm thấy chính cô chưa từng trải qua cái gì mười năm, hôm nay cũng chỉ là vừa hết tiết học về nhà bình thường mà thôi.
Nhưng......
Có có cái gì đó đặc biệt làm cay mắt.
Phó Âm Sanh nhìn về phía đầu giường, nơi có treo một bức ảnh cưới khổng lồ đặc biệt bắt mắt.
Người đàn ông trong bộ vest lịch lãm đứng ở trước gương, áo sơ mi màu trắng được cắt may tỉ mỉ, ngũ quan lạnh lùng, sắc mặt nghiêm nghị hơi hơi rũ mắt nhìn người phụ nữ mặc chiếc váy cưới hình đuôi cá sấn ra đường cong hoàn mĩ.
Da trắng như tuyết, màu môi đỏ mọng, khi mỉm cười đặc biệt giống như một tiểu yêu tinh quyến rũ động lòng người làm Phó Âm Sanh thiếu chút nữa cay mà che lại đôi mắt.
Mẹ nó, cô cười thật xấu, xấu chết đi được.
Đây chính là ảnh chụp xấu điển hình nhất của tiểu tiên nữ.
Dựa vào cái gì lại chụp cẩu Mục Hoài cười đẹp như vậy.
Phó Âm Sanh bực bội ngã thẳng xuống giường, cô che mặt cố gắng gào thét điên cuồng để trút giận.
Ba Phó bưng mâm trái cây đi lên.
Sau khi gõ cửa đẩy ra nhìn thấy con gái mình nằm trên giường với chiếc chăn bông phủ lên thì vội hỏi: "Sanh sanh, con đang làm gì vậy?"
"Bố!"
Phó Âm Sanh từ trong chăn chui ra, tóc tai rối bời, miệng nhỏ hơi dẩu, bất mãn