[Dưới ánh trăng, ánh mắt cô long lanh nhìn về phía anh]
***
Hướng Dụ ngồi trong xe, cô hơi ngước đầu, lặng lẽ ngắm nhìn Cận Phù Bạch trong bóng tối.
Từ góc độ này có thể nhìn thấy rõ độ cong nhô ra của yết hầu và đường quai hàm căng chặt của anh.
"Tối nay đừng về nhà nữa."
Thật là một lời mời mờ ám.
Khiến Hướng Dụ cảm thấy kinh ngạc chính là cô vừa mới nghe thấy những 'chân tướng' đó, bây giờ nghe anh nói vậy thì vẫn cảm thấy trong lồng ngực như có thứ gì nặng trịch rơi xuống, khó có thể bình tĩnh được.
Nhưng tất cả cũng không thể trách Lý Mạo được, nghĩ thôi cũng biết người trong thế giới của bọn họ là những người như thế nào, xa xỉ cực độ, toàn là những người sống trên đỉnh kim tự tháp, giống như đường %K trong giao dịch chứng khoán lên xuống thất thường, bọn họ đương nhiên sẽ chẳng thể nào coi trọng tình yêu đôi lứa được.
Cái gọi là 'tình cảm sâu đậm', có lẽ là thứ kỳ lạ nhất trong mắt bọn họ.
Lý Mạo hiển nhiên sẽ không cảm thấy trên bàn ăn sẽ thật sự xuất hiện điều kỳ lạ, có lẽ ở trong mắt anh ta, Hướng Dụ cũng chỉ là một người 'tạm thời' ở bên cạnh Cận Phù Bạch mà thôi.
Vậy nên khi nói chuyện không hề kiêng dè gì.
Nhưng chuyện này nếu như thật sự tính toán, thì người sai cũng chẳng phải Cận Phù Bạch.
Lúc Hướng Dụ dùng điện thoại bàn gọi lại vào số điện thoại của anh, cô không hề nghĩ đến việc mình sẽ có được một người bạn trai kiên định hơn cả vàng thế này.
Chỉ là cô đã thật sự say đắm người đàn ông trước mặt này rồi.
Vậy nên Cận Phù Bạch đã bằng lòng dỗ dành, cô cũng sẽ bằng lòng mà bước xuống.
Hướng Dụ không hề do dự, vừa cười vừa gật đầu: "Được, anh chuẩn bị đưa em đi đâu?"
Cô trả lời quá lưu loát, ngược lại khiến Cận Phù Bạch chần chừ.
Cô gái Hướng Dụ này quá thông suốt rồi, không lẽ cô thật sự không nghe thấy mấy lời nói đó của Lý Mạo sao?
Một thời gian trước Cận Phù Bạch đã phát hiện Hướng Dụ cho dù vùi đầu chơi game thì cũng sẽ không dồn hết tập trung, xung quanh xảy ra chuyện gì cô đều có thể biết được rõ ràng.
Có một lần cô còn sát lại gần bên tai anh thì thầm rằng người phụ nữ ở bàn ăn đằng kia lúc ăn cơm đã bỏ đôi giày cao gót ra, dùng đôi chân đi tất ren màu đen cọ xát vào quần tây của người đàn ông ngồi đối diện, cọ từ dưới lên tận trên đùi.
Cận Phù Bạch cười cô: "Chẳng trách lúc nào cũng chỉ chơi qua được có mấy ván, em nhìn cái gì vậy?"
"Em hơi bị lợi hại đấy, chẳng qua là thất thần nên mới thế, chứ không em chẳng qua được mấy chục ván rồi." Lúc đó Hướng Dụ đã nói như vậy.
Cận Phù Bạch cũng thỉnh thoảng đột nhiên có hứng thú ngồi bên cạnh Hướng Dụ xem cô chơi game, cái game này của cô có lẽ chính là một loại nhàm chán nhất trong số các loại game, nhưng mà con sâu nhỏ như thế khi vào trong tay cô lại có thể chơi dài được đến mức không thể không tránh khỏi chiếc đuôi của chính mình.
Anh cũng đã có lúc làm chuyện xấu, cố tình rướn người hôn cô, nhìn cô tự đâm phải chính chiếc đuôi của mình, sau đó cô sẽ thẹn quá hóa giận tranh luận với anh một phen.
Chỉ có những lúc thất thần là cô mới luôn chơi thua.
Thế nên, những lời hôm nay Lý Mạo nói, cô cũng đã nghe lọt hết vào trong tai.
Nếu đã nghe thấy rồi, thì Cận Phù Bạch sẽ tình nguyện cho cô giận dỗi cáu kỉnh, chứ không phải là bộ dạng vờ như không có chuyện gì xảy ra thế này, điều này khiến anh không nhìn thấu được trong lòng cô rốt cuộc cô thích anh bao nhiêu.
Cận Phù Bạch bỗng nhiên cảm thấy có chút tẻ nhạt vô vị, ngồi vào trong khởi động xe: "Đi thôi, đưa em đến một nơi."
Anh vốn dĩ định đưa cô đến khách sạn suối nước nóng, tới đó vừa có thể tiện cho việc anh làm loạn, cũng vừa có thể giúp hâm nóng tình cảm, nhưng mà bây giờ anh chẳng còn chút tâm trạng nào cả.
Xe chạy một mạch vào trong trung tâm thành phố, đi qua tứ hợp viện cũ kỹ, xe dừng lại trong một con ngõ nhỏ.
Có một đoạn đang sửa mặt tiền, giăng kín dây màu xanh, xe không lái vào được nên phải đi bộ.
Đế Đô năm 2012 là một thành phố vô cùng mâu thuẫn, vừa mang theo vô số những ước mơ của thanh niên trẻ tuổi, những ngôi nhà cao tầng rực rỡ ánh sáng, lại vừa bao quanh những tứ hợp viện và những con ngõ treo đầy lồng chim cũ nát.
Ngay cả tàu điện ngầm cũng đã được sửa sang tới tận 15 tuyến, các tuyến tàu điện ngầm ngang ngang dọc dọc chi chít như một mạng lưới bao phủ toàn thành phố. Nhưng giờ phút này, nơi mà Cận Phù Bạch đưa cô đến, con hẻm u ám giống như một thánh địa ám sát nằm trong kẽ hở của thành phố đầy nhộn nhịp và phồn hoa.
Lúc xuống xe, Cận Phù Bạch mở cửa giúp Hướng Dụ, vươn tay tới trước mặt cô: "Đi chứ?"
Anh so với con hẻm đó còn càng sâu thẳm hơn, anh giống như con phố dài nhìn mãi không tới được điểm dừng, sâu hút tĩnh mịch, nhưng lại khiến người ta không thể kiềm chế chỉ muốn tiếp tục tiến về phía trước.
Hướng Dụ đặt tay vào trong lòng bàn tay của Cận Phù Bạch, mượn lực để đứng dậy, cô đi đôi giày cao gót vừa nhọn vừa cao, khoác tay anh đi về phía trước một cách khó khăn.
Nhưng vẫn rất phấn khích: "Nơi này đã bao nhiêu năm không có người đến rồi vậy? Em ngửi thấy được thứ gì đó đang bốc mùi ẩm mốc."
Cô đi theo không một chút do dự, Cận Phù Bạch rướn môi cười khẽ, anh mở đèn pin trong di động lên để soi rõ đường đi.
Hướng Dụ lại nói: "Tắt đi thì hơn, ánh trăng cũng đẹp mà."
Anh chưa bao giờ đi cùng người khác vào con hẻm cũ kỹ trong đêm tối muộn như thế này, bây giờ cảm nhận một chút thì cảm thấy cũng không quá tệ, người phụ nữ bên cạnh nắm chặt cánh tay của anh, sự động chạm mềm mại trước ngực ép vào phần ngoài cánh tay anh mà không hề hay biết.
Nếu không gặp phải Lý Mạo, có lẽ buổi tối nay sẽ càng trở nên hoàn mỹ hơn.
Cửa của tứ hợp viện không khóa, lúc đẩy cửa ra có một tiếng 'két' rất dài vang lên phá tan sự yên ắng, sợi dây thừng bên cạnh đung đưa qua lại, Hướng Dụ sửng sốt, sau đó Cận Phù Bạch giơ tay kéo nhẹ một cái, trong sân chớp mắt đã trở nên sáng rực.
Hóa ra là công tắc bật đèn.
Trước mắt đều là một đống hỗn độn, có rất nhiều nhạc cụ cũ kỹ được đặt ở trong sân.
Hướng Dụ hưng phấn chạy vào trong, đi vòng quanh quan sát chiếc đàn dương cầm đã bị mất rất nhiều phím.
Hộp đàn mở ra, bên trong trồng rất nhiều các loại cây dương xỉ, những chiếc lá xanh um tươi tốt chồi lên trên khỏi tấm bạt che.
Đám rêu xanh xù xì mọc lên trên lớp gỗ đã bị bong tróc sơn, trong kẽ hở của phím đàn bị rơi không ngờ lại có thể sinh trưởng được một loại cây mọc hoa, bông hoa màu xanh lam to bằng hạt gạo, thấp thoáng có thể nhìn ra được năm cánh hoa.
Hướng Dụ nhìn nửa ngày, nghiêng đầu hỏi