[Anh cảm thấy dạo gần đây em ngủ không được yên giấc]
***
Mấy hôm đó, mắt cá chân của Hướng Dụ liên tục sưng to không giảm, vậy là cả một kỳ nghỉ dài coi như đi tong, chỉ có thể ở yên trong nhà của Cận Phù Bạch, phụ lòng cảnh sắc mùa thu.
Đường Dư Trì và bố mẹ nuôi hẹn cô lên núi bái phật cô cũng không đi được, nhóm người Lý Xỉ khó khăn lắm mới tổ chức hoạt động lành mạnh nói muốn đi thảo nguyên cưỡi ngựa bắn cung, cô cũng chẳng đi được.
Cận Phù Bạch cũng không đi đâu cả, ở nhà bầu bạn với cô.
Anh gọi điện thoại cho một vị bác sĩ Khoa chấn thương chỉnh hình để trưng cầu ý kiến, hỏi rằng với tình hình hiện tại của cô thì có cần phải bó bột thạch cao không?
Người đàn ông này thực sự rất khoa trương, chuyện bản thân suốt ngày hút thuốc thì chẳng thấy nhắc đến liệu có tốt cho sức khỏe hay không, vậy mà lại cực kỳ nghiêm khắc với cô.
Bởi vì lọ thuốc giảm đau chống tiêu sưng mà Hướng Dụ dùng để xịt lên vết thương có ghi là phải tránh những đồ ăn sống, nguội lạnh, dầu mỡ. Vậy nên những đồ ăn mà Cận Phù Bạch đặt mấy hôm nay đều rất thanh đạm, còn những đồ như Oden ở cửa hàng tiện lợi gì đó, nghĩ cũng đừng mong nghĩ đến.
Có lẽ bác sĩ cũng cảm thấy anh có tật làm quá, bực bội mà không dám nói gì, chỉ có thể dùng lời nói uyển chuyển để khuyên, bác sĩ nói không cần phải bó bột thạch cao, cố gắng không đứng lâu quá là được, nghỉ ngơi dưỡng thương thật tốt.
Cận Phù Bạch đặt di động trên đầu giường, mở loa ngoài.
Hướng Dụ nghe thấy lời khuyên của bác sĩ nói rất đúng trọng tâm thì hết sức hài lòng, đang chuẩn bị hỏi xem liệu cô có thể ăn những đồ ăn thơm ngon khoái khẩu với số lượng vừa phải không, thì đúng lúc đó Cận Phù Bạch lại nhanh hơn cô một bước: "Vậy với tình hình hiện tại của cô ấy, có cần phải chống gậy không?"
Hướng Dụ không thể nhẫn nhịn thêm nữa, cô điên tiết, cầm chiếc gối ôm ở bên cạnh đập thẳng vào mặt Cận Phù Bạch.
Cận Phù Bạch tránh được chiếc gối ôm tàn độc, ngắt điện thoại, vươn dài cánh tay ôm cô vào trong lòng, cố ý nói: "Sao thế? Em sợ chống gậy ảnh hưởng đến hình tượng à? Em như thế nào anh cũng đều thích mà, yên tâm chống đi, đừng sợ."
Hướng Dụ bị anh giữ cánh tay nên không thể dùng sức, chỉ có thể cắn vào bả vai anh.
Cô cắn mạnh đến mức bắp thịt của Cận Phù Bạch căng chặt lại, khiến anh phải kêu lên một tiếng.
"Ai chống gậy hả?" Cô phát rồ.
"Anh anh anh, anh chống gậy, có được không?"
Kỳ nghỉ bảy ngày của Tuần lễ vàng cứ thế trôi qua tại nhà.
Ngày cuối cùng, Hướng Dụ cảm thấy mắt cá chân đã đỡ sưng rồi, cô không nhịn được nữa, hỏi Cận Phù Bạch: "Chúng ta đến trung tâm thương mại đi dạo nhé?"
Cô rất ít khi đưa ra yêu cầu như vậy, Cận Phù Bạch phú quý giàu sang, nhưng người bên gối trước giờ chưa từng đòi hỏi anh bất cứ thứ gì.
Lại còn suốt ngày vung vẩy phong bì đựng tiền lương mỏng te te mời anh ăn cơm, điều này quả thực khiến cho anh cảm thấy có chút phiền muộn.
Hiếm có khi nào nghe được Hướng Dụ nói muốn đi dạo trong trung tâm thương mại, Cận Phù Bạch vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Anh mở ngăn kéo tủ đầu giường, nhét liên tiếp ba chiếc thẻ vào trong ví, cầm lấy bao thuốc rồi cười hỏi: "Quần áo không đủ mặc nữa à?"
"Đủ mà."
Hướng Dụ nghiêng đầu, chỉ chỉ vào bao thuốc anh đang cầm trong tay: "Em muốn đi mua mấy chậu cây, anh suốt ngày hút thuốc khiến môi trường ô nhiễm nghiêm trọng, không cẩn thận là cả hai chúng ta đều bị giảm thọ đấy!"
Cô ghét anh hút nhiều thuốc sao?
Cận Phù Bạch hơi ngạc nhiên, nhướng nhướng mày, sau đó cất bao thuốc trong tay đi.
Trong trung tâm thương mại có một cửa hàng cây cảnh vô cùng tinh tế, những đám hoa cỏ ở ngoài chợ chỉ bán có mấy tệ thì ở đây đều tăng giá lên ngút trời, Hướng Dụ khoác cánh tay của Cận Phù Bạch dạo một vòng, chê đắt quá nên kéo anh đi ra ngoài.
Cận Phù Bạch không hiểu gì: "Chẳng phải em nói muốn mua cây cảnh sao, lại không mua nữa à?"
Hướng Dụ giơ tay bịt miệng anh lại, hạ thấp giọng thúc giục anh: "Đừng nói chuyện, đi mau, cửa hàng này là hắc điếm đấy!"
Cận Phù Bạch: "..."
Chân của cô vẫn chưa thể đi lại bình thường, mặc dù muốn đi nhanh nhưng cũng không dám giậm chân xuống quá mạnh.
Cô đi một chiếc giày da, bước chân khập khễnh, lại còn kéo theo anh nên nhìn cô giống như một bà lão 'tính toán chi li'.
Cận Phù Bạch bật cười, bế cô lên: "Anh biết rồi, đi đâu đây? Người 'già' cứ việc căn dặn!"
Người trong lòng cực kỳ bất mãn, liếc xéo anh: "Rõ ràng là anh già hơn mà!"
Quay lại xe, Hướng Dụ dùng bản đồ điện thoại chọn một nơi có tên là chợ Hoa Điểu*, nằm trong khu phố cổ. Cận Phù Bạch đi theo bản đồ, nhưng mới chỉ đi được nửa đường anh đã tắt bản đồ trên di động của cô đi, anh nói mình nhớ ra chỗ đó là ở đâu rồi, có thể tìm được.
*Chợ Hoa Điểu là chợ chuyên bán sinh vật cảnh (cây cối, chó, mèo, chim, cá,...)
Chợ Hoa Điểu rất rộng, Hướng Dụ mặc một chiếc áo gió thời thượng, đằng sau của chiếc áo được thiết kế theo kiểu hở lưng cá tính, nhưng tư thế của cô lại giống hệt người già, chắp tay sau lưng đi tới trước gian hàng trong chợ Hoa Điểu.
Cận Phù Bạch cảm thấy buồn cười, đi theo sau cô, nhìn gương mặt cô nghiêm túc lắng nghe ông chủ giải thích những đặc tính của các loại cây cảnh.
Hướng Dụ nghe một lúc, có chút khó khăn trong việc lựa chọn, cô quay đầu muốn hỏi ý kiến của Cận Phù Bạch, những loại cây này đều khó nuôi như vậy, người mới như hai người họ liệu có thể nuôi sống được không?
Kết quả vừa quay đầu anh đã sát lại hôn lên môi cô, sau đó cười hỏi: "Bà xã, chọn được chưa?"
Trong chợ có hoa thơm, có chim hót, bên cạnh gian hàng cây cảnh là một cửa hàng thú cưng, trong chiếc lồng đặt ngoài cửa có một đám chuột Hamster nhốn nháo thi nhau chen chúc, con chim tước trong lồng hót líu lo líu lo.
Cận Phù Bạch mặc một chiếc áo khoác len mỏng, đứng dưới ánh mặt trời khiến cả người đều xù hết cả lên, giữa lông mày chứa đầy tình cảm.
Trong ánh nhìn chăm chú của anh, Hướng Dụ sững người.
Nếu như những nghiệp chướng cản trở con người sớm ngày hòa nhập chúng sinh có thể hóa thành hình dạng cụ thể, vậy thì có lẽ nó sẽ là dáng vẻ ngập tràn tình yêu của Cận Phù Bạch tại ngay giờ khắc này.
Chẳng trách người ta đều nói: Giậm chân trong bụi gai thì dễ, xoay người dưới màn trăng sáng mới khó.*
*Nghĩa đầy đủ là: Bình chân như vại trong bụi gai thì dễ, nhưng thấy mỹ nữ xoay người dưới màn trăng sáng mới khó. Vượt qua khó khăn thì dễ, nhưng để bước ra khỏi sự hưởng thụ mới khó. Câu nói này dùng để ẩn dụ con người ta có thể dũng cảm vượt qua mọi nghịch cảnh, nhưng khi đã ở trong hoàn cảnh thoải mái rồi thì rất khó để có thể tiếp tục trải nghiệm khó khăn được nữa.
Cô khẽ than thở trong lòng, thật sự là rất khó.
Chật vật đi dạo khắp một vòng lớn mà Hướng Dụ chỉ mua được hai chậu hoa to bằng lòng bàn tay.
Một chậu Tiên nhân chưởng và một chậu Tiên nhân cầu*. Nghe nói là dễ nuôi.
*Hai cây này thuộc họ xương rồng.
Xe đậu ở bãi đậu xe bên ngoài chợ, Cận Phù Bạch và Hướng Dụ đan mười ngón tay vào nhau, trong tay mỗi người cầm một chậu cây cảnh đi ra ngoài.
Hướng Dụ trong lúc vô ý liếc thấy một bóng người nên quay đầu lại nhìn.
Đó là một người phụ nữ, là con lai, màu mắt dưới ánh mặt trời giống như màu hổ phách.
Bên cạnh người phụ nữ có một người đàn ông, bọn họ vừa cười vừa nói đi lướt qua, trong lòng cô ấy ôm một nắm bạch đàn rất to, cách khoảng hai ba bước chân dường như cũng có thể ngửi thấy một mùi hương nồng nàn nhưng không gay mũi.
Không biết vì sao Hướng Dụ bỗng nhiên nhớ tới lần cô gặp được Lý Xỉ và Lý Mạo ở nhà hàng.
Lý Mạo dùng chất giọng khàn đặc giống như kể chuyện ma của anh ta kể về một người đàn ông tên Trác Tiêu và một người phụ nữ là con lai Pháp.
Hướng Dụ còn nhớ tới cả cảnh quan thực vật ở bên trong tứ hợp viện dùng máy tạo độ ẩm và máy giữ nhiệt độ ổn định đắt tiền để nuôi trồng, chăm sóc chúng trong những nhạc cụ cao cấp.
Cô thu lại ánh mắt, hỏi một câu không đầu không đuôi: "Cây đàn dương cầm đó vẫn còn chứ?"
Trong chợ rất ồn, Cận Phù Bạch không nghe rõ, anh cúi người xuống, giống như muốn dí sát tai lại gần môi cô: "Em nói gì?"
"Đàn dương cầm, đàn dương cầm vẫn còn chứ?"
Câu hỏi này của cô khiến Cận Phù Bạch sững người, anh trầm lặng suốt mười mấy mét đường mới hỏi lại cô: "Là cây đàn dương cầm trồng hoa đó sao?"
Hướng Dụ gật đầu: "Em muốn đi xem!"
Đều là những khu phố cổ trong trung tâm thành phố, khoảng cách không tính là xa, chỉ cần nhấn chân ga 'vút' một cái là tới nơi, Cận Phù Bạch cho xe lái về hướng tứ hợp viện.
Giống hệt như lần trước, xe đậu ở ngoài ngõ, nơi năm ngoái còn đang sửa chữa thì giờ đây đã là bức tường đá đậm chất cổ xưa.
Đúng là những con ngõ vẫn tốt nhất, có một loại cảm giác cũ kỹ nhưng rất tự nhiên của thời gian.
Đáng tiếc là cái sân đó đã bị khóa, không giống như lần trước tới đây, chỉ cần đẩy nhẹ một cái là có thể mở ra.
Lần trước tới đây là vào ban đêm nên không nhìn kỹ, bây giờ nhìn thì mới thấy con sư tử đá ở ngoài cổng đã có chút bào mòn.
Hướng Dụ bám vào chốt cửa đã bị gỉ sét loang lổ, nhìn vào bên trong qua khe cửa.
Những đống nhạc cụ đó vẫn còn, nhưng hình như máy tạo độ ẩm và máy giữ nhiệt độ đều ngừng hoạt động rồi, cây cối chết khô, đến ngay cả đám rêu xanh cũng đã biến thành màu cỏ khô.
Những chiếc lá dương xỉ khiến người ta yêu thích đã biến mất hoàn toàn, giờ đây chỉ còn lại một đống đổ nát.
Cô nhíu mày quay đầu hỏi Cận Phù Bạch: "Sao nói là Trác Tiêu mua cái sân này cho người yêu của anh ta mà? Chăm sóc thành ra thế này, quay về thật sự không sợ bị bắt quỳ ván vò quần áo à?"
"Ai biết được chứ!"
Hai người họ nói xong hai câu đối thoại này, bỗng nhiên im lặng.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, Hướng Dụ cụp mắt.
Có lẽ cả hai đều nghĩ ra được, có lẽ không phải là không chăm sóc, mà là không có cách nào chăm sóc.
Chuyện Trác Tiêu bao nuôi tình yêu đích thực ở bên ngoài có lẽ cô vợ trong nhà cũng có nghe nói, bên trong xảy ra bao nhiêu mâu thuẫn, bao nhiêu tranh cãi, những người làm người ngoài như bọn họ không thể nào biết được.
Hướng Dụ tưởng rằng Cận Phù Bạch sẽ không thảo luận với cô về vấn đề này, vì dù sao để lộ những chuyện xấu xa của đám đàn ông trong giới không có lợi gì với anh cả, mà còn rất dễ bị liên tưởng hỏi 'có phải anh cũng sẽ như thế không?'
Thông minh như anh, chắc chắn sẽ né tránh nhỉ?
Nhưng anh không hề.
Cận Phù Bạch dựa vào lan can cửa cũ, đầu ngón tay chỉ vào chiếc khóa kim loại cỡ to treo trên cửa, giọng điệu hờ hững giễu cợt: "Chắc là Hoàng hậu nương nương khóa lại rồi."
Trong nháy mắt, Hướng Dụ đột ngột ngẩng đầu nhìn Cận Phù Bạch, bị lời nói thẳng thắn của anh làm cho kinh ngạc.
Cuối cùng, cô cũng cười lại rồi.
Cận Phù Bạch xoa xoa má cô: "Đừng ở trước cửa nhà người ta cười hả hê nữa, đi thôi."
"Em cười hả hê lúc nào chứ! Em rõ ràng đang cười anh mà!"
"Cười anh cái gì?"
Hướng Dụ mím môi, cười tủm tỉm, cô nói trong lòng, cười anh thật sự càng ngày càng đối tốt với em.
Kết thúc kỳ nghỉ Tuần lễ vàng, Hướng Dụ quay lại công ty đi làm.
Ngồi trước bàn làm việc trong một thời gian dài là nguyên nhân chính gây ra các bệnh nghề nghiệp trong giới trẻ hiện nay. Hướng Dụ ngồi quá lâu nên đứng dậy đi pha một cốc cà phê, đi đi lại lại trong công ty, ánh mắt tùy ý lướt nhìn.
Cô có một trí nhớ rất tốt về gương mặt của mọi người, những người chỉ mới gặp một lần, nhưng chỉ cần nghĩ kỹ lại một chút là cũng có thể nhớ ra được một vài chi tiết.
Vì vậy, khi một người phụ nữ có diện mạo giống con lai xuất hiện trên tờ giấy tráng của tạp chí công ty, Hướng Dụ vừa nhìn là nhận ra ngay đây là người phụ nữ mà cô nhìn thấy trong chợ Hoa Điểu.
Giấy tráng vẫn chưa được đóng gáy, xếp chồng ngay ngắn ở trên bàn, Hướng Dụ bưng cà phê nhấp một ngụm, nhìn người phụ nữ trên giấy tráng.
Cô ấy có một đôi mắt màu hổ phách rất đẹp, mái tóc dài màu nâu buông lơi ở phía sau, khi cười lên trông rất có khí chất.
Đó là một bài phỏng vấn, đằng trước đều là phần giới thiệu.
Người phụ nữ này là con lai giữa Pháp và Trung Quốc, gia cảnh bình thường, nhưng cô ấy rất tài giỏi, hiện tại là một nghệ sĩ nổi tiếng cả trong lẫn ngoài nước, hơn nữa còn từng độc lập mở một số triển lãm thiết kế ở nước ngoài.
Khi nói đến những sở trường về thiết kết nghệ thuật, trên giấy tráng viết thế này:
"Cô ấy cười nói, thật ra cũng không có gì đặc biệt cả, cô ấy chỉ rất thích kết hợp những cây thực vật và một số thứ đồ không có sinh mạng lại với nhau, để những thứ đồ đó có được sinh mạng.
Cô ấy nói thiết kế mà cô ấy tâm đắc nhất trong những năm gần đây chính là nuôi trồng cây cối trong nhạc cụ, rất tuyệt vời, rất diệu kỳ."
Hướng Dụ nhìn chằm chằm vào hai đoạn văn này, đọc lại mấy lần.
Trước khi tạp chí được thiết lập, nó luôn được đặt cùng trong một trang, cô xoay người đi tìm trang tiếp theo, nhìn thấy đoạn phỏng vấn phía sau ở trên mặt bàn bên cạnh.
Có một bức ảnh kèm theo, là đàn dương cầm và loài cây dương xỉ.
Phong cách này quen thuộc đến mức Hướng Dụ phải di chuyển tầm mắt thật nhanh, không đành lòng nhìn thêm nữa.
Cô không ngờ rằng 'chim hoàng yến' trong miệng Lý Mạo lại chính là một người phụ nữ tao nhã, giàu có và giỏi giang đến mức này.
Đến ngay cả người phụ nữ như vậy mà cũng không có cách nào bảo vệ vững chắc được tình yêu sao?
Ánh mắt hướng xuống dưới, thứ bất thình lình đập vào mắt cô là tin tức kết hôn của người phụ nữ.
Hướng Dụ sững người, nhìn thật kỹ những dòng chữ được in ngay ngắn thẳng hàng trên giấy.
Cô ấy sắp sửa kết hôn rồi, thời gian vào mấy ngày sau.
Có một đoạn hội thoại, phóng viên hỏi cô ấy, chồng chưa cưới có phải là mối tình đầu của cô ấy không?
Câu trả lời của cô ấy rất tự nhiên, nói không phải, mối tình đầu là bạn học thời đại học, bên nhau rất nhiều năm, cô ấy tưởng rằng sẽ mãi mãi yêu người đàn ông đó, thế nhưng đến khi gặp được người chồng chưa cưới hiện tại thì mới biết, thứ mà cô ấy tưởng rằng là tình yêu, thật ra đều không phải là tình yêu.
Phóng viên hỏi, hiện tại bạn có hạnh phúc không?
Cô ấy trả lời, chưa bao giờ hạnh phúc như vậy cả!
Hướng Dụ đọc xong, không hiểu vì sao bỗng nhiên lại rất muốn chụp lại đoạn đối thoại này gửi cho Cận Phù Bạch.
Có lẽ bởi vì Cận Phù Bạch đang cố gắng làm một người thẳng thắn, vậy nên cô cũng muốn thẳng thắn một chút.
Cận Phù Bạch mãi không trả lời, tới tận lúc cô đang nghỉ trưa anh mới gọi điện thoại đến, anh nói buổi tối cô tan làm sẽ đến đón cô đi ăn đồ Nhật.
Hướng Dụ bĩu môi: "Chẳng phải anh không cho em ăn đồ sống đồ lạnh sao?"
Người trong điện thoại cười khẽ: "Anh không cho là sẽ có hiệu quả sao? Hay là em nói cho anh nghe xem, bây giờ em đang ăn cái gì?"
Trước mặt Hướng Dụ là một đĩa thịt bò xào giá đỗ, bị anh hỏi như vậy suýt chút nữa đã dùng tay che đi.
Thế rồi phản ứng lại là đang gọi điện thoại chứ không phải facetime, bấy giờ cô mới nhìn chằm chằm vào đĩa thịt bò xào giá đỗ và mì gạo, mạnh miệng đáp: "Em ăn đồ thanh đạm mà, cực kỳ thanh đạm!"
Tin kết hôn của người phụ nữ lai Trung - Pháp đó được lan truyền xôn xao, có lẽ người trong giới đã bàn tán rất nhiều về chuyện của Trác Tiêu và cô ấy, nhưng Hướng Dụ rất ít khi nghe thấy.
Đầu đông, Hướng Dụ phụng mệnh bố mẹ nuôi đi mua áo phao lông vũ với Đường Dư Trì.
Chuyện anh ấy