[Anh ở nơi mà em không nhìn thấy]
***
Thời gian cũng chỉ chưa đến một năm, vậy mà xung quanh Hướng Dụ giống như đã thay đổi cả một vùng trời đất.
Những người thường xuyên đến sân tennis đó để đánh bóng đều đã đổi hết nhóm này đến nhóm khác. Chỉ có điều, lời đồn thổi bàn tán thì cũng vẫn như cũ, không có gì mới mẻ.
Những tin tức trong lúc "vô ý" lọt vào tai Hướng Dụ đã giúp cô chắp vá ra được nguyên nhân An Tuệ đến tìm Đường Dư Trì.
Bởi vì quá lâu không còn bước vào thế giới của đám người đó nữa, cô thậm chí còn không biết, thì ra Lý Mạo đã đi tù rồi.
Nguyên nhân cụ thể bị lan truyền thành muôn hình vạn trạng, Hướng Dụ không tìm hiểu kỹ, cô chỉ cảm thấy lần trước gặp Lý Mạo, nghe chất giọng khàn khàn như kể truyện ma đó của anh ta, dường như mới chỉ không lâu trước đây.
Nhưng cô loáng thoáng nghe nói, người ngồi tù không chỉ có một mình Lý Mạo.
Mà còn có những người khác của gia tộc họ Lý nhà bọn họ.
Nhưng trong những người phải ngồi tù này, chắc là không có Lý Xỉ.
Bởi vì cô đã gặp anh ấy một lần ở trong khách sạn do anh ấy đứng tên.
Đó là ngày làm việc thứ hai đếm ngược trước khi đến Tết. Mười giờ tối, Chu Liệt gọi một cuộc điện thoại cho Hướng Dụ vừa mới chìm vào giấc ngủ.
Ngữ khí của anh ta rất gấp, nói phải ra nước ngoài một chuyến, mong cô đi cùng.
Đến lúc đặt vé máy bay thì lại không mua được vé bay thẳng, bọn họ phải ở lại Thượng Hải một đêm, sau đó ngồi chuyến bay sớm nhất để bay ra nước ngoài.
Khánh sạn mà Chu Liệt đặt ở Thượng Hải là khách sạn của Lý Xỉ.
Trên đường đi, bụng dạ của Hướng Dụ cứ để đâu đâu. Cô tưởng rằng bản thân sẽ giống như trước kia nhìn thấy toàn bộ khách sạn được trang hoàng theo đủ loại phong cách của các quốc gia khác nhau, những cột trụ màu trắng điêu khắc kiểu Châu Âu phối hợp với trần nhà được vẽ những bức tranh đời sống bình dị hay những thanh xà được chạm khắc hoa văn.
Cô thậm chí còn chuẩn bị xong việc sẽ khống chế cảm xúc của bản thân thế nào khi đối diện với cảm giác quen thuộc đó.
Kết quả lại chẳng có gì xảy ra cả.
Vào trong khách sạn, cô thậm chí còn nghi ngờ bản thân đi nhầm.
Tổng thể khách sạn so với những khách sạn năm sao khác không có gì khác biệt, đơn giản, sạch sẽ.
Trong không khí không còn hương cam ấm áp như được nướng trong lò giống trước kia, và cũng không còn mở những bản nhạc của Tchaikovsky nữa.
Chu Liệt đặt hai gian phòng giường lớn, quẹt thẻ tín dụng.
Hướng Dụ nghe thấy nhân viên báo giá phòng, có chút băn khoăn khó hiểu.
Lúc vào trong thang máy, cô hỏi Chu Liệt: "Anh với ông chủ của khách sạn này có quan hệ sao?"
Vậy nên mới được hưởng mức giảm giá hời đến thế?
Chu Liệt dường như đang rất bận tâm lo lắng về chuyện công việc, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư, thuận miệng đáp lại cô: "Không có. Ông chủ của khách sạn này hiện giờ làm ăn không được tốt lắm, ai đến thuê phòng cũng đều có mức giá này, rất tiết kiệm chi phí."
Làm ăn không được tốt lắm.
Hướng Dụ suy nghĩ thật kỹ về câu nói này.
Đến khi sắp bước ra khỏi thang máy, có lẽ Chu Liệt đã khôi phục lại tinh thần khỏi công việc, anh ta an ủi cô: "Đừng lo lắng, cổ phần của bạn trai cô chắc là đã bán cho ông chủ khách sạn rồi. Anh ta không sao, là tôi nói không rõ, trong gia đình của ông chủ khách sạn này có người phải ngồi tù, vậy nên ảnh hưởng rất lớn đến anh ta."
Ngày thứ hai, khi Hướng Dụ vội vàng rời đi để kịp chuyến bay sáng sớm, cô đã nhìn thấy Lý Xỉ.
Anh ấy so với trước kia khác biệt rất lớn, có vẻ đã gầy hơn.
Không còn mặc những bộ đồ lòe loẹt diêm dúa, những sợi dây chuyền tầng tầng lớp lớp cũng đã được tháo xuống, chỉ có duy nhất một chiếc nhẫn cưới trên tay.
Người phụ nữ bên cạnh Lý Xỉ là vợ của anh ấy, anh ấy đeo túi xách giúp vợ.
Không biết vợ anh ấy đã nói gì với anh ấy, sắc mặt anh ấy đờ đẫn gật gật đầu, trông có vẻ chỉ biết nói gì nghe nấy.
Hôm đó Hướng Dụ quay lại khách sạn để lấy sạc dự phòng mà cô để quên. Lúc chạy xuống dưới, vừa khéo nhìn thấy cảnh tượng này.
Cô dừng lại mấy giây, trước lúc Lý Xỉ nhìn qua, cô vội vội vàng vàng nhét sạc dự phòng vào trong túi xách, sau đó nhanh chóng chạy bay biến.
Nhất định Lý Xỉ cũng không hy vọng cô nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của anh ấy.
Ngồi trên máy bay, chuyện cũ ùa về như nước lũ.
Cô nhớ đến Lý Xỉ với một thân hình tràn ngập ánh ngọc trai lấp lánh lóa mắt, giống như một chiếc tủ trưng bày trang sức di động, dựa vào lan can trên tầng thượng của công ty.
Anh ấy vừa đón gió vừa uống cà phê, mỉm cười nói, những người như bọn em, ai có thể cho phép bản thân sa sút đến mức phải nhìn sắc mặt của người khác để sống?
Chuyến bay bay đến London rất lâu, Hướng Dụ gần như dùng hết thời gian vào việc mắc kẹt lại trong chuyện cũ.
Cho đến khi máy bay đã bay đến London, thì cô mới rút ra khỏi quá khứ, nói đùa với Chu Liệt mấy câu.
"Sau chuyến đi này không biết trong công ty sẽ còn đồn thổi đến mức nào? Sao anh lại muốn đưa tôi đi cùng?"
Suốt chuyến bay Chu Liệt đều làm việc trên máy tính, bấy giờ có lẽ là bận xong rồi.
Anh ta gập máy tính lại: "Bởi vì hình thức tương đối lớn, tôi thật sự không nghĩ ra được ai ngoài cô có thể biểu hiện xuất sắc nhạy bén ở một nơi như thế cả."
"Có phải anh không nói sự thật không? Không lẽ là bởi vì ngoài tôi ra tất cả mọi người đều bận, chỉ có mình tôi rảnh rỗi, nên anh mới đưa tôi đi cùng đấy chứ?"
Chu Liệt không nói đùa nữa, anh ta nhìn Hướng Dụ, đột nhiên nói: "Tôi cảm thấy một năm nay cô có vẻ không vui lắm, đưa cô ra ngoài, cũng coi như khuây khỏa tâm trạng."
Hướng Dụ cụp mắt cười: "Cảm ơn ông chủ."
Hạ cánh xuống sân bay London, máy bay chuyển động trong sân bay.
Hướng Dụ ngồi ở vị trí gần cửa sổ, cô nhìn thấy một chiếc phi cơ tư nhân.
Nhưng cái mà cô không nhìn thấy chính là, mặt còn lại của chiếc phi cơ tư nhân đó, được in một dòng chữ "JIN".
Trong chiếc phi cơ tư nhân, Cận Phù Bạch ngồi dựa vào cửa sổ ngắm nhìn sắc trời bên ngoài.
Trời đã chạng vạng tối, hoàng hôn, bóng người, những tòa kiến trúc đều trở nên mơ hồ, giống như giấc mộng.
Anh nhớ anh đã từng lái xe đưa Hướng Dụ đến bờ biển dạo chơi, hoàng hôn ngày ấy cũng giống thế này, toàn bộ mặt biển và bãi cát đều được bao phủ bởi thứ ánh sáng mờ ảo.
Hướng Dụ cầm một lọ sơn móng tay màu xanh lam ngồi ở ghế lái phụ, cô nói anh lái xe chậm một chút, lái vững một chút.
Trong ký ức của Cận Phù Bạch, khi anh thi bằng lái xe, anh đều chưa từng lái một cách quy củ như vậy.
Phía bên phải họ là hoàng hôn đang dần dần chìm xuống mực nước biển, bên trái là từng dãy từng dãy những ngôi nhà mái đỏ. Quãng đường vốn chỉ mất mười mấy phút vậy mà lại phải lái xe những hơn hai chục phút mới đến nơi.
Kết quả vừa xuống xe Hướng Dụ đã giơ hai bàn tay được sơn không đồng đều lên, nói rằng kỹ năng lái xe của anh không tốt, hại cô sơn móng tay cứ bị lệch ra ngoài.
Ngón tay của cô mảnh mai, sơn móng tay màu xanh lam lem hết ra ngoài, giống như nhúng tay vào thùng sơn vậy.
Sau khi anh nhận xét như thế đã bị Hướng Dụ nhảy bổ lên lưng, vừa đánh vừa cắn.
Cuối cùng vẫn lái xe đi loanh quanh trong thành phố nhỏ sát ven biển đó gần một tiếng đồng hồ mới tìm được một tiệm làm móng để tẩy hết sơn móng tay đi.
Ra khỏi cửa tiệm làm móng, Hướng Dụ đột nhiên giơ tay, Cận Phù Bạch phản xạ có điều kiện né tránh.
Hướng Dụ tức đến mức giậm chân tại chỗ: "Cận Phù Bạch! Anh tránh cái gì chứ?!"
Anh cười nói: "Có thể không tránh sao? Vẫn còn tưởng bà cô nhỏ của anh lại có chỗ nào không thoải mái, muốn đánh người."
Hướng Dụ trừng mắt anh, xoa xoa bụng nói: "Em đói rồi, anh cõng em đi."
Kỳ thực anh rất thích ánh mắt hờn dỗi đó của Hướng Dụ.
Vẻ tinh ranh và ỷ lại trong đôi mắt cứ thế phơi bày ra trước mắt anh.
Trên phi cơ mở một bài hát, là bài hát thịnh hành vào hai năm trước, Nam Sơn Nam.
...
"Anh ấy nói mọi lời khen ngợi của người ta dành cho em,
Đều chẳng bằng lần đầu hai người gặp mặt."
...
Cửa phi cơ được mở ra, Cận Phù Bạch không để ý, chỉ cúi đầu mỉm cười.
Người đứng ở cửa phi cơ là một chàng trai trẻ tuổi, khoảng gần 20. Nhìn thấy nụ cười của Cận Phù Bạch thì cậu ấy sững người: "Anh họ?"
Cận Phù Bạch hờ hững ngước mắt: "Qua đây ngồi."
Chàng trai đi tới ngồi xuống bên cạnh Cận Phù Bạch, cầm một chai nước khoáng lên mở nắp, uống ừng ực mấy hớp liền: "Anh họ, có chuyện gì mà anh phải đặc biệt tới tận London đón em vậy?"
"Đưa em về gặp một người." Cận Phù Bạch nói.
"Đàn ông hay phụ nữ?"
"Em hy vọng là đàn ông hay phụ nữ?"
Chàng trai đó để lộ một nụ cười rõ ràng: "Đương nhiên là phụ nữ rồi. Gặp nhiều đàn ông thế để làm gì chứ?"
Ngữ khí của Cận Phù Bạch như thường: "Phụ nữ nhà họ Chử, có nắm chắc không?"
"Theo đuổi thử xem thế nào. Phụ nữ ấy mà, dễ dao động lắm."
Bay trở lại Los Angeles là tám tiếng sau, Los Angeles hiện tại đã là mười giờ đêm, Cận Phù Bạch lái xe đưa chàng trai đến một nhà hàng tư nhân.
Hai tay anh đút vào trong túi quần tây, bước thong thả vào trong phòng bao.
Người phụ nữ trong phòng bao vội vã đứng dậy, chỉnh lại tóc tai, lên trước nghênh đón.
Chử Lâm Lang đã đợi hai tiếng đồng hồ, nhưng khi nhìn thấy Cận Phù Bạch, cô ta vẫn cười tươi rói: "Cận..."
Lời còn chưa nói xong, Chử Lâm Lang nhìn thấy chàng trai phía sau Cận Phù Bạch, cô ta nhíu mày: "Anh thế này, là có ý gì?"
Cận Phù Bạch không nhìn cô ta, hai tay vẫn đút ở trong túi quần như cũ.
Anh dùng chân khều một chiếc ghế, tùy ý ngồi xuống: "Không có ý gì, không phải em nói thích người họ Cận sao, đây là em trai họ của anh, dẫn đến để giới thiệu với em."
...
Đợi tới khi Hướng Dụ về nước, thì đã là ngày giao thừa rồi. Bố