Chuyện Cận Phù Bạch đột ngột khôi phục lại trí nhớ, vì để an toàn nên vẫn đến bệnh viện làm kiểm tra lại lần nữa.
Hướng Dụ và Lạc Dương cũng đi cùng, bọn họ không vào được phòng khám, chỉ có thể ngồi đợi ở bên ngoài hành lang bệnh viện.
Trên đường đến đây, Cận Phù Bạch giống như trước kia, mười ngón tay đan vào nhau nắm chặt lấy tay cô.
Giờ phút này Hướng Dụ ngồi trên ghế nhựa ngoài hành lang, động đậy ngón tay, vẫn cảm thấy bên trên như còn sót lại nhiệt độ cơ thể của Cận Phù Bạch.
Chiếc áo sơ mi đó của anh khoác trên người cô, anh nói hành lang có điều hòa, dặn cô mặc vào, đừng để bị cảm lạnh.
Cô đương nhiên không chịu, người trải qua tai nạn xe cộ không phải là cô, người có cơ thể yếu đuối cần được chăm sóc bảo vệ cũng chẳng phải là cô.
Nhưng Cận Phù Bạch lại nắm khẽ cổ tay của Hướng Dụ, cười nói: "Nghe lời, anh phải làm rất nhiều kiểm tra, mặc áo ngắn tay sẽ tiện hơn."
Mùi thuốc diệt khuẩn của bệnh viện ngập trong khoang mũi, thỉnh thoảng có giường bệnh được đẩy qua, cũng có người mặc quần áo bệnh nhân đi qua, còn có rất nhiều người cầm báo cáo kiểm tra.
Muôn hình muôn vẻ, bóng người vội vã.
Hướng Dụ ngồi ở trong đoàn người, có một loại ảo giác như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Cận Phù Bạch thật sự quay về rồi?
Những đợi chờ u sầu dai dẳng ấy cuối cùng cũng đi đến điểm kết rồi?
Kỳ thực cũng không phải cô cố ý đợi anh, nhưng sau khi yêu một người như vậy, cô phát hiện, thật sự rất khó để có thể nhìn được người ở bên cạnh vào trong mắt lần nữa.
Huống hồ tình yêu này còn tồn tại mãi mãi.
Cô ngước mắt nhìn Lạc Dương, hai vai sụp xuống, thở hắt ra một hơi.
Tim đập giống như nhịp trống kéo dài, thình thịch, thình thịch.
Tất cả đều là sự thật, Cận Phù Bạch cũng không phải mơ.
Lạc Dương đang tìm thứ gì đó ở bên trong kẹp tài liệu dày cộp, nói phải tìm được bức ảnh chụp não bộ để lát nữa còn đưa cho bác sĩ.
Độ dày của kẹp tài liệu đó Hướng Dụ chỉ mới được lĩnh hội khi phải làm đống đề ôn luyện vào năm học lớp mười hai.
Mỗi ngày nhét một đống đề thi đã chất thành đống vào bên trong, một tay dường như không thể nhấc lên được.
"Đây là chẩn đoán về ca bệnh của Cận Phù Bạch sao?" Hướng Dụ giơ tay, "Đưa tôi xem."
Lạc Dương vội ôm kẹp tài liệu vào trong lòng, từ chối nói: "Cô Hướng, cô đừng xem thì hơn, lần đầu tiên tôi xem tôi đã khóc đấy, tôi không thể làm cô khóc được, anh Cận mà biết chắc chắn sẽ trách tôi."
Nhìn thái độ của Lạc Dương là có thể đoán ra được sự yêu chiều mà Cận Phù Bạch dành cho Hướng Dụ sâu đậm đến mức nào.
Ngay cả Lạc Dương người vẫn luôn ở bên cạnh anh cũng đã mưa dầm thấm lâu, nuôi dưỡng thành thói quen, mọi việc không thể khiến cô Hướng lo lắng được.
Hướng Dụ nói: "Tôi không dễ khóc thế đâu."
"Thôi đi, anh Cận đâu có nói như vậy chứ."
Lạc Dương kể lại chuyện cũ, nói khi Cận Phù Bạch ở nước ngoài, anh ăn uống rất không tích cực.
Anh thường xuyên chỉ ăn đại 2, 3 lát bánh mỳ, thời gian đi đến nhà hàng ăn cơm rất ít.
Tranh thủ từng phút từng giây, nhưng lại không biết đang chiến đấu vì cái gì.
Khi đó Lạc Dương vẫn chưa biết đến Hướng Dụ, chỉ biết anh Cận có một người phụ nữ anh yêu sâu sắc.
Thế là Lạc Dương thông minh nhanh trí nói, anh Cận, anh cứ không chú ý đến sức khỏe như vậy, người yêu của anh biết được nhất định sẽ rất đau lòng.
Lạc Dương căn bản không quen biết Hướng Dụ, sao có thể để cô biết được chứ.
Cái tên "thông minh nhanh trí" này nghiêm túc mà nói thì đã để lộ một sơ hở quá lớn, vốn chẳng hề thông minh nhanh trí chút nào.
Nhưng Cận Phù Bạch nghe vậy, bỗng nhiên ngước mắt, trong tay vẫn còn đang cầm bút, đặt ngón tay lên trước môi, làm một động tác "suỵt".
Anh nói, không được để cô ấy biết, cô ấy sẽ khóc, khó dỗ lắm.
Trong ngữ khí đó, có sự nuông chiều và tình yêu nồng nàn không thể đếm xuể.
So với bóng đêm, ánh trăng yêu kiều bao trùm vạn vật còn càng dịu dàng ôn nhu hơn.
Đó là lúc Cận Phù Bạch có nhân khí nhất.
Kỳ thực Hướng Dụ rất khó để có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ chỉ ăn mấy lát bánh mỳ của Cận Phù Bạch.
Lúc ở bên cô, anh rõ ràng kén chọn như vậy, chú trọng việc ăn uống đến mức chỉ có cô uy hiếp dụ dỗ thì anh mới chịu ăn đồ ở cửa hàng tiện lợi.
Những năm qua, anh chắc chắn đã rất vất vả.
Đang nghĩ linh tinh thì Lạc Dương cắt đứt mạch suy nghĩ của cô, nói: "Vậy nên tôi không thể làm cô khóc được, anh Cận sẽ mắng tôi chết."
Anh ta như nhớ ra gì đó, cúi đầu lật giở, lấy ra một quyển sổ chứng nhận bất động sản: "Nhưng cô có thể xem cái này, bên trong có bất ngờ đấy."
Đó chẳng qua chỉ là một quyển sổ chứng nhận bất động sản màu đỏ, mở ra ngoại trừ những điều khoản cố định thì cũng chẳng có gì.
Hướng Dụ nhìn một lúc, lật đến trang cuối cùng, nhìn thấy bên trên dán một tờ giấy ghi nhớ.
Không giống một tờ giấy ghi nhớ bình thường, có màu xám nhạt, được đè giấy thếp vàng vụn ở bên trong.
Bên trên là nét chữ của Cận Phù Bạch: Dưỡng lão.
Nét chữ của anh cũng giống như người vậy, ngòi bút mang theo sự nho nhã, khiến cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy vô cùng thoải mái trong lòng.
Nhưng giấy ghi nhớ này được dán rất kỳ lạ, dán ở tận trang cuối cùng, nếu không lật giở kỹ thì sẽ không thể nhìn thấy.
Không giống để đưa ra lời nhắc nhở, mà ngược lại, nó giống như đang che giấu điều gì đó hơn.
Hướng Dụ tách giấy ghi nhớ ra hai bên, đầu ngón tay khựng lại.
Bên dưới giấy ghi nhớ là tên của cô, Hướng Dụ.
Có lẽ lúc viết đã hơi dùng sức, sổ chứng nhận bất động sản lại dày nên đã bị ngòi bút ấn mạnh tạo thành vết lõm.
Rất dễ liên tưởng, khi Cận Phù Bạch viết cái tên này có lẽ chỉ là vô ý, nhưng lại vô cùng nhớ nhung, vậy nên mới nghiêm túc như thế.
Giống như việc mất tập trung trong giờ học khi còn đi học, thơ thơ thẩn thẩn hòa mình vào trong những lời giảng của thầy cô giáo, vậy mà lại vô thức đặt bút viết tên của người mình thầm thương trộm nhớ trong lòng.
Cận Phù Bạch càng muốn che đậy thì lại càng lộ liễu, cuối cùng viết tờ giấy ghi nhớ này rồi dán lên.
Hướng Dụ cụp mắt, ánh mắt dịu dàng, bật cười trong yên lặng.
Lạc Dương nhìn thấy Hướng Dụ cười thì cũng rất đắc ý, khoe khoang nói: "Lúc tôi nhìn thấy đã nghĩ ngay nhất định phải giữ lại, đợi anh Cận tìm được người yêu sẽ mang cái này ra."
Anh ta gãi gãi sau gáy, chỉ vào hai chữ "dưỡng lão" bên trên giấy ghi nhớ, khó hiểu hỏi: "Nhưng kỳ thực tôi không hiểu lắm, tại sao anh Cận lại muốn mở Viện dưỡng lão chứ? Thời gian này tôi vẫn luôn lo liệu chuyện này, nhưng cảm thấy không thành thạo, đợi vết thương của anh Cận ổn hơn tôi phải bảo anh ấy chỉ điểm một chút mới được."
Trong lúc Lạc Dương nói những lời đó, Hướng Dụ bỗng nhiên đứng bật dậy, Lạc Dương giật bắn mình: "Cô Hướng, cô..."
"Tôi phải quay về trước."
"Không đợi anh Cận sao? Tôi tưởng hai người đã lâu không gặp, có thế nào thì cũng phải ăn cùng nhau bữa cơm chứ..."
Hướng Dụ quay đầu cười, đưa áo sơ mi cho Lạc Dương: "Ăn cơm thôi thì không đủ, tôi phải về lấy hành lý của tôi, chuyển đến sống chung với anh ấy!"
Lạc Dương ở đằng sau kinh ngạc nghĩ:
Lẽ nào đây chính là tình yêu ư?
Khiến một người trầm tĩnh lạnh lùng như anh Cận trở nên dịu dàng tình cảm, khiến một người bình tĩnh điềm đạm như cô Hướng trở nên hoạt bát lanh lợi?
Tình yêu thần kỳ đến thế ư?
...!
Công ty tổ chức liên hoan, những người khác đi đến địa điểm ăn cơm trước, Chu Liệt và hai người quản lý khác ở lại tăng ca, sau đó mới rời khỏi công ty.
Thời gian đã hơi muộn, một người quản lý trong số đó hỏi: "Quản lý Hướng không đi sao? Tôi thấy cô ấy rời đi từ sớm rồi, trong nhà có việc gì gấp à?"
Chu Liệt hờ hững đáp lại một tiếng: "Ừm."
Nhưng sau khi anh ta ngồi vào trong xe, thì nhìn thấy một bóng hình vô cùng quen thuộc lẫn trong ánh hoàng hôn, nhảy xuống từ trên xe taxi, chạy bước nhỏ, bật sáng chiếc xe của chính mình.
Đó là Hướng Dụ, đi giày cao gót nhưng cũng chạy rất vững vàng.
Trong tay còn ôm một túi vải rất to, giống như hành lý.
Đầu năm thịnh hành một bài hát, tên bài hát là "Rất muốn ôm em sống một cuộc sống bình phàm", giờ phút này Chu Liệt nhớ đến một câu hát:
"Tôi vội vàng lảo đảo chạy về phía em."
Nhưng "Em", đã có người khác mất rồi.
Kỳ thực đã rất lâu anh ta không còn nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt nhưng lại vui vẻ đó của Hướng Dụ.
Khi đó có lẽ là năm 2013, Hướng Dụ vào làm vẫn chưa được một năm.
Chu Liệt nhớ có một lần anh ta tan làm đi qua phòng nghỉ, đúng lúc nhìn thấy Hướng Dụ đang thay giày.
Cô đứng thẳng bằng một chân, xách giày, di động mở loa ngoài đặt trên bàn, người đàn ông ở trong điện thoại cười nói với cô, anh đang đợi ở dưới tầng công ty của em, mòn mỏi trông chờ.
Hướng Dụ nói không thể nào, lịch tăng ca của em vừa mới được hủy bỏ, anh đến sớm thế làm gì chứ?
Người đàn ông rất biết cách dỗ dành người con gái, anh dùng ngữ khí cực kỳ tự nhiên nói, muốn gặp em, nên đã đến sớm một chút.
Hôm đó Hướng Dụ khoác chiếc túi xách nhỏ của cô, dáng vẻ giống như chạy nước rút một trăm mét, lao ra khỏi phòng nghỉ, chạy thẳng vào trong thang máy.
Hôm sau cô gõ cửa phòng làm việc của Chu Liệt, ngại ngùng nói, Chu tổng, hôm qua tôi tan làm quên mất chấm công rồi, anh sẽ không trừ hết điểm chuyên cần của tôi đấy chứ?
"Chu tổng, đã đi chưa ạ?" Tài xế hỏi một câu.
Chu Liệt hoàn hồn, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc xe của Hướng Dụ phóng vút ra khỏi bãi đậu xe của công ty.
Anh ta tháo kính mắt, lau lau, thanh âm không nghe ra được bất cứ cảm xúc nào: "Đi thôi."
Cũng phải trách bản thân anh ta, lại cứ muốn động lòng.
Tình yêu khiến người ta không thể xóa nhòa đã để lại trong trái tim anh ta một vết xước như đã từng được chà xát.
...!
Hôm đó Cận Phù Bạch làm kiểm tra xong, từ trong phòng khám ra ngoài, chỉ nhìn thấy Lạc Dương đang ôm áo khoác của anh đứng ở bên ngoài.
Lạc Dương hỏi anh: "Anh Cận, đều kiểm tra xong hết rồi chứ?"
Cận Phù Bạch hờ hững "Ừ" khẽ một tiếng, ánh mắt vẫn còn quan sát khắp hành lang, muốn tìm kiếm bóng hình đó.
Nói ngày nhớ đêm mong cũng không quá đáng chút nào, anh thật sự đã nhung nhớ Hướng Dụ đến như vậy.
Nhưng lại chỉ nhìn thấy được bác sĩ và bệnh nhân đi qua đi lại, Cận Phù Bạch thu lại ánh mắt, hiện rõ vẻ lạc lõng.
Vẫn chưa đợi anh lên tiếng thì một trận âm thanh dồn dập của giày cao gót nện trên nền nhà truyền đến.
Cận Phù Bạch nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn thấy Hướng Dụ chạy tới, anh theo bản năng giang rộng hai tay.
Hướng Dụ nhào vào lòng anh, ngước đầu nói: "Cận Phù Bạch, em đi lấy hành lý rồi, đang ở trên xe."
Ánh đèn màu trắng trong hành lang bệnh viện lạnh lẽo, khiến sắc mặt của người ta trở nên lạnh tanh.
Nhưng trong mắt của Hướng Dụ lại chỉ có ý cười yêu kiều, giống như đang nói, Cận Phù Bạch, hoan nghênh anh về nhà.
...!
Bác sĩ nói tình hình hiện tại của Cận Phù Bạch không thích hợp lao tâm lao lực, cần phải tịnh tâm tĩnh dưỡng.
Nhưng "tâm" của anh, rất khó để có thể tĩnh lặng trở lại...!
Cận Phù Bạch ngồi ở bên giường, nhướng mày nhìn "bản kế hoạch mở Viện dưỡng lão" trong tay, trong ngữ khí mang theo vẻ tò mò: "Anh không ngờ em lại có sở thích này đấy? Viện dưỡng lão?"
Lạc Dương càm ràm: "Tại vì trên chứng nhận bất động sản của anh viết hai chữ dưỡng lão, em tưởng rằng anh muốn mở Viện dưỡng lão, vậy nên mới chuẩn bị..."
"Cái dưỡng lão đó là anh và cô ấy dưỡng lão."
Cận Phù Bạch tiện tay kéo tay Hướng Dụ, nắm chặt, nghiêng đầu hỏi cô: "Biến thành mở Viện dưỡng lão mất rồi, em thấy sao?"
Hướng Dụ không nhịn được, cười phì: "Vậy cũng tốt mà, nếu kinh doanh tốt thì tới lúc về già ít nhất hai chúng ta cũng sẽ không cô đơn, vẫn có thể nhảy một điệu disco của người già ở trong sân."
"Thế thì cứ như vậy đi." Cận Phù Bạch nói.
Lạc Dương cảm thấy bản thân đã làm hỏng một chuyện lớn, ngập ngừng lưỡng lự ở trong phòng ngủ của Cận Phù Bạch nửa ngày trời mà vẫn không nói được gì.
Cuối cùng Cận Phù Bạch lên tiếng trước, hỏi anh ta, em không ra ngoài à? Những tình tiết còn lại cũng không phải thứ em có thể nhìn được đâu.
Anh Cận nói xong lời này liền bị Hướng Dụ đấm cho một cú.
Nhưng vẫn vừa cười vừa căn dặn Lạc Dương: "Ra ngoài nhớ đóng cửa."
Thật ra lúc mới đầu Cận Phù Bạch muốn lịch thiệp một chút.
Vì dù sao cũng chia xa nhiều năm như vậy, anh lo lắng nếu ngủ cùng nhau Hướng Dụ sẽ không thoải mái, vậy nên có lòng nhường lại phòng ngủ chính cho cô, còn mình thì đi đến phòng ngủ dành cho khách.
Nhưng Hướng Dụ giống hệt như lúc anh đưa cô về nhà vào năm đó, chắp tay sau lưng tham quan khắp căn nhà, không hề có ý muốn ngủ riêng.
Căn nhà rất giống với phong cách của Cận Phù Bạch.
Tuy năm nay đã có rất nhiều người muốn dùng app để xem phim, đến ngay cả ti vi box cũng đều có thể phát những bộ phim họ muốn xem, nhưng những chiếc đĩa CD đó của anh vẫn được xếp đầy trên tường.
Bộ phim "Titanic" mà bọn họ xem đi xem lại rất nhiều lần được đặt ở nơi dễ nhìn thấy nhất.
Hướng Dụ ngắm nghía một vòng, sau đó ôm hành lý của mình đi về hướng phòng ngủ đặt xuống, lục tìm túi đựng đồ dùng sinh hoạt, chạy vào trong phòng tắm.
Cô đứng ở bên cạnh cửa phòng tắm, quay đầu nhìn anh, biểu cảm đó khó tả cực kỳ.
Cận Phù Bạch đi tới, ôm cô hỏi: "Sao vậy?"
"Anh có tình cảm gì đặc biệt với phòng tắm à?"
Ngôi nhà cao tầng trước kia của Cận Phù Bạch, phía chính diện của phòng tắm chính là cửa sổ sát sàn được làm bằng kính thủy tinh phản chiếu một chiều, có thể nhìn thấy toàn bộ ánh đèn về đêm trên con phố và dòng xe cộ nườm nượp không ngơi nghỉ.
Còn có cả người trong tiểu khu nữa.
Mà lý do khiến Hướng Dụ nhớ sâu sắc về cảnh tượng đó là bởi vì khi cô ở trong những trận vận động nào đó, cô luôn bị đè lên trên kính thủy tinh.
Bây giờ tuy đã đổi chỗ ở, nhưng phòng tắm vẫn là cửa sổ thủy tinh sát sàn phản chiếu một chiều.
Ngoài cửa sổ là khoảng sân riêng của nhà mình, hoa viên yên tĩnh, một bộ bàn ghế đá, còn có một hồ nhân tạo nhỏ, cá chép Koi bơi lội thỏa thích bên trong.
Hướng Dụ khó hiểu hỏi: "Anh thích làm ở trong phòng tắm đến thế sao?"
Cận Phù Bạch vốn dĩ không nghĩ tới chuyện đó, khi trang hoàng nhà cửa anh còn phải bận rất nhiều việc, anh chỉ nói với nhà thiết kế cứ theo phong cách trước kia là được.
Không ngờ nhà thiết kế lại tích cực như vậy, đến cả cửa sổ sát sàn trong phòng tắm cũng mô phỏng theo.
Đêm tối yên ắng, mà lại còn ở chung phòng với người phụ nữ mình yêu.
Cô nói như vậy, anh thật sự rất khó để không xuất hiện phản ứng.
Họ hôn nhau đến mức xuất thần, xoa nắn vuốt ve đều mang theo sự gấp gáp, quần áo nhanh chóng vương vãi trên mặt đất, rồi lại bị thô bạo ném ra ngoài cửa.
Cánh cửa phòng ngủ đóng chặt, vòi hoa sen xả nước nóng, hơi nước bốc lên nghi ngút, một tầng sương mù màu trắng mơ hồ phả lên trên kính cửa sổ sát sàn.
Hướng Dụ dựa lưng vào lớp kính thủy tinh, ngước cao đầu đón nhận nụ hôn của anh.
Có lẽ bởi vì đã xa nhau quá lâu quá lâu, nụ hôn của anh dần dần trở nên bá đạo.
Tất cả bầu không khí đều rất tuyệt vời, nhưng đến cuối cùng cũng