Mọi chuyện đã đến tai của ông Tống, ông ta vô cùng tức giận đây cũng là thời cơ để Vĩnh Hạnh tống cổ Huân Khê ra khỏi Tống gia.
Ông Tống vô cùng tức giận gọi mọi người về nhà chính để hợp mặt vì đây là vấn đề nghiêm trọng ảnh hưởng đến danh tiếng của Tống gia, gương mặt của ai cũng nghiêm trọng Huân Khê như một kẻ tội đồ nhưng trên gương mặt của cô lại sưng đỏ vì những cái tát của Vĩnh Hạnh, Huân Khê và Tống Bách Hàn vẫn chưa làm gì đi quá giới hạn vậy mà bọn họ lại đối xử với cô như thể giữ cô và Tống Bách Hàn đã có gian tình với nhau qua lại sau lưng họ.
Tống Bách Niên vừa về đến hắn bước vào hắn nhìn vào gương mặt của Huân Khê đầy vết thương chân mày liền chao lại đi đến ghế ngồi xuống nói.
“ Có chuyện gì đang xảy ra vậy.
”
Ông Tống lên tiếng nói.
“ Con hỏi cô ta đi.
”
Tống Bách Hàn cảm thấy bản thân vô cùng có lỗi và áy náy khi đã làm cho Huân khê phải chịu đau đớn, anh ta đã quỳ xuống cầu xin ông Tống.
“ Mọi người đừng đối xử với Huân Khê như thế nữa mối quan hệ này là con chủ động cô ấy không hề biết con đã có vợ, chính con là người đã lừa dối cô ấy và lừa dối luôn Vĩnh Hạnh nhưng giữa con và Huân Khê vẫn chưa có chuyện gì vượt quá giới hạn xin hãy tin con.
”
Huân Khê đã quá mệt mỏi với những lời giải thích của bản thân bọn họ hoàn toàn không xem trọng giá trị của cô nếu có sự việc gì xảy thì mọi chuyện sẽ đổ lên đầu của cô, Tống Bách Niên cảm thấy thật phiền phức hắn đã không muốn làm mọi chuyện rối rắm lên, nhưng khi nó rơi vào tay của Vĩnh Hạnh thì chuyện nhỏ cô ta cũng sẽ xé ra cho mọi người điều biết, bản thân Huân Khê còn trong sạch hay không chỉ có mình Tống Bách Niên biết chính hắn là người đã cướp đi lần đầu tiên của cô cũng chính hắn đã đe dọa bức ép cô.
“ Đừng cố xé chuyện ra to chẳng có gì hay ho cả chỉ càng thêm mất mặt thôi, chuyện của hai người