Tống Bách Niên dừng lại sự phóng túng của mình trên cơ thể của Ninh Hoa bước xuống giường lấy áo khoác vào người rồi đi ra bên ngoài, hắn nhìn thấy Huân Khê đang nôn mửa thì đi đến túm lấy tóc của cô nhếch mép nói.
“ Cô đang kinh tởm tôi đấy sao.
”
Huân Khê lắc đầu nói.
“ Không có tôi chỉ cảm thấy không khỏe thôi.
”
Ninh Hoa ngồi dậy nhìn ra cử thoáng chốc cô ta có những suy nghĩ tại sao Tống Bách Niên lại để tâ m đến Huân Khê nhiều đến thế, Ninh Hoa có cảm giác mình sắp bị Tống Bách Niên ruồng bỏ cô ta vội vàng khoác áo choàng vào rồi đi ra bên ngoài nói.
“ Mặc kệ cô ta đi anh.
”
Tống Bách Niên trầm giọng nói.
“ Em về trước đi anh sẽ gọi tài xế đưa em về.
”
Ninh Hoa vô cùng bất mãn nhưng cô ta không dám cãi lời của Tống Bách Niên nên đã tỏ vẻ khó chịu thay đồ rồi rời đi, Tống Bách Niên kéo Huân Khê vào bên trong phòng đôi mắt của hắn nhìn cô chỉ có một sự chiếm hữu đến đáng sợ.
“ Cô làm cho tôi mất hứng thật đấy.
”
Nói rồi hắn đè Huân Khê xuống giường, Tống Bách Niên như một tảng đá lớn khiến cho Huân Khê không thể nào động đậy được cô biết hắn đang muốn hành hạ mình, nhưng Huân khê cảm thấy thật sự kinh tởm người đàn ông lên giường với cùng lúc hai người phụ nữ mà xem chuyện đó như chuyện bình thường, Huân khê đưa tay đẩy ng ực của Tống Bách Niên ra run rẩy nói.
“ Xin anh hãy tha cho tôi, tôi chỉ mới xuất viện cơ thể vẫn chưa hồi phục.
”
Tống Bách Niên nhìn Huân Khê rồi lạnh nhạt nói.
“ Cô đang biện minh đấy à.
”
Huân khê lắc đầu nói.
“ Tôi đang nói sự thật cầu xin anh hãy tha cho tôi đêm nay, sau khi bình phục hoàn toàn tôi sẽ phục vụ cho anh.
”
Tống Bách Niên cũng không muốn làm khó Huân Khê nữa hắn đứng lên đi vào phòng tắm nhưng không quên để lại một câu cho Huân Khê.
“ Sắp xếp đồ đạc ngày mai theo tôi đến quân khu.
”
Huân Khê ngồi dậy cô vẫn còn hoang mang hắn đi làm việc vậy để cô đi theo làm gì, nhưng Huân Khê không dám cãi lại mệnh lệnh của Tống Bách Niên, cô đi về phòng sắp xếp đồ vào vali.
Sáng sớm Tống Bách Niên đang chuẩn bị rời