Huân Khê bị Tống Bách Niên đe dọa đến sợ hãi dù sao ba cũng là người nuôi dưỡng cô lớn khôn nếu không có ông ấy thì chắc chắn Huân Khê đã chẳng thể nào trụ vững trong căn nhà có mẹ kế độc ác như thế, Tống Bách Niên ngồi dậy định rời đi nhưng Huân Khê lại níu giữ hắn lại cô đã không còn đường thoát nữa bây giờ chỉ còn nhắm mắt nghe theo sự điều khiển của người khác cuộc sống của cô sẽ chết dần từ đây.
“ Em sẽ là tròn bổ phận của mình xin anh bớt giận và tha lỗi cho em.
”
Tống Bách Niên cảm thấy hài lòng trở lại với thái độ của Huân Khê cô ngồi dậy chủ động đưa tay cởi cúc áo cho hắn nhưng bàn tay lại lại run rẩy đến lạ thường nên động tác vô cùng chậm chạp khi cởi xong chiếc cúc áo cuối cùng Huân Khê không biết nên làm như thế nào nữa vì đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc thân mật với đàn ông nên đã xấu hổ hỏi Tống Bách Niên.
“ Em ngu ngốc không hiểu cách để làm anh vui mong anh chỉ dạy.
”
Tống Bách Niên không ngờ cô lại ngây thơ đến như thế, hắn bắt đầu cúi người xuống hôn lên chiếc cổ trắng nõn của Huân Khê cô có một làn da vô cùng trắng mịn Huân Khê được thừ hưởng từ mẹ của mình mẹ cô cũng có nước da trắng mịn.
Tống Bách Niên mân mê làn da mềm mại của Huân Khê hắn đưa tay kéo mạnh chiếc khăn đang quấn trên người của Huân Khê ra rồi thẳng tay ném xuống đất, cô bắt đầu run rẩy đưa tay lên che lấy cơ thể của mình Tống Bách Niên để Huân Khê nằm xuống rồi bắt đầu chiếm lấy đôi gò bồng của cô, Huân Khê cảm thấy vô cùng tủi nhục cô đã lặng lẽ rơi nước mắt cố gắng cắn môi chịu đừng cơn ác mộng này Huân Khê tự nhủ với lòng mọi chuyện rồi sẽ qua nhanh thôi.
Tống Bách Niên trở nên cuồng nhiệt hơn bao giờ hết hắn bắt đầu giải phóng bản thân đưa thứ to lớn đó vào nơi chật hẹp của Huân Khê cô bắt đầu thở gấp cơ thể nhưng bị xé toạt ra đau đớn nhưng lại cắn răng chịu đựng Tống Bách Niên mạnh bạo xâm chiếm cô một luồng máu đỏ chảy ra hắn bỗng nhiên dừng