Tống Bách Niên đi đến nói với Huân Khê.
" Đủ rồi.
"
Huân Khê nhếch mép cười cô căm phẫn nhìn hắn nói.
" Đủ sao chưa bao giờ là đủ so với những gì anh và gia đình anh đã gây ra cho tôi, đứa con của anh cũng bị chính anh giết chết, thật tội nghiệp cho anh khi chính bản thân của mình cũng chỉ là một tên hề.
"
Huân Khê cười lớn cuối cùng cô cũng đã trả thù được cho ba của mình, bọn họ nghĩ cô không bao giờ cam chịu chỉ biết an phận cam chịu sự điều khiển của bọn họ.
Ông Tống tức giận đến đỉnh điểm nên đã lấy súng ra nhắm vào Huân Khê, ông ta đã bị cơn giận dữ lấn át, Tống Bách Hàn vội vàng đi đến ngăn cản ba của mình lại nhưng ông Tống vẫn cố chấp bóp còi khiến cho Huân Khê bị thương ở vai, ở đó có biết bao nhiêu quan chức cao ông Tống lại hành động một cách điên rồ như thế cũng sẽ là bằng chứng khiến cho ông ta ở tù.
Huân Khê không hề sợ hãi dù cô có chết cũng phải lật đổ Tống gia.
Tống Bách Niên đi đến đỡ lấy Huân Khê cô dần chìm vào cơn hôn mê, đến lúc tỉnh giấc cô đã thấy mình nằm trong bệnh viện vết thương khiến cho Huân Khê đau nhói nhưng cuối cùng cô cũng đã đạt được mục đích của mình nhưng trong lòng lại chẳng cảm thấy vui vẻ gì cả, Dương từ bên ngoài đi vào nói.
“ Cô tỉnh rồi sao, tôi không ngờ cô lại có thể làm những chuyện như thế với Tống gia nhanh như thế, bây giờ Tống gia đang phải chịu sự chỉ trích của dư luận, ông Tống đã bị bắt lại vì hành động điên rồ của mình.
”
Huân Khê trầm mặc nói.
“ Tất cả là do bọn họ tự gây, nhìn thấy ông ta phải vào tù ngồi tôi mới mãn nguyện.
”
Dương Thanh thở dài nói.
“ Người vào tù không phải là ông ta mà là Tống Bách Niên cậu ấy đã thay ba mình nhận tội, có thể sau sự việc vừa rồi gia tộc hùng mạnh đó sẽ thật sự sụp đỗ ông Tống đã bị gián đi chức vị đô đốc của mình.
”
Huân Khê mỉm cười nói.
“ Cũng tốt để bọn họ không còn hãm hại những người vô tội khác.
”
Huân khê chợt nhớ ra điều gì đó cô lên tiếng nói.
“ Còn Bách Nhi thì sao anh có an ủi cô ấy không, hãy luôn bên cạnh an ủi cô ấy vì Bách Nhi vô tội và lương thiện, tôi không muốn làm tổn thương cô ấy nhưng đây là những việc không thể nào tránh khỏi.
”
Dương Thanh lắc đầu nói.
“ Cô ấy không nghe tôi nói gì cả cứ nhốt mình trong phòng khóc mãi, nhưng cô biết là ai đưa cô đến bệnh viện không.
”
Huân khê lắc đầu, Dương Thanh lại tiếp tục nói.
“ Là Tống Bách Niên bây giờ mọi người trong gia đình đó rất khốn đốn, cô mãn nguyện