Tống Bách Niên quay trở về nhà đã bị ông Tống gọi đến nhà chính để nói chuyện, ông Tống vô cùng tức giận đưa tờ báo đến trước mặt Tống Bách Niên nói.
“ Con xem đi cô ta là loại người gì mà con lại luôn bao che u mê.
”
Tống Bách Niên không nói gì trên gương mặt là sự mệt mỏi, Huân khê chỉ dám đứng ở một góc cô không muốn liên can gì đến chuyện của gia đình họ chỉ càng ôm rắc rối vào thân ông Tống ngồi xuống ghế ra lệnh cho Tống Bách Niên.
“ Con dứt khoác với cô ta đi đừng dây dưa vào nữa ta đã dung túng cho con suốt hai năm qua chỉ vì ta thấy con luôn có kĩ cương không đi quá giới hạn con xem cô ta có gì tốt để con u mê nhiều như thế con nói ta xem.
”
Tống Bách Niên vẫn không chút biểu cảm hắn chậm rải nói.
“ Con không thể rời xa cô ấy.
”
Huân Khê không biết là Tống Bách Niên lại có một mối tình sâu đậm như thế cô cảm thấy hắn cũng thật đáng thương vì cũng bị chính gia đình ép cưới một người mà mình không hề quen biết hai người dường như đang có cùng hoàn cảnh với nhau.
Ông Tống tức giận quát lớn.
“ Không thể rời xa con đang muốn chọc tức ta có đúng không quỳ xuống ta sẽ dùng gia pháp để dạy dỗ con.
”
Vĩnh Hạnh cảm thấy vô cùng thích thú trong đôi mắt của cô ta có một sự thâm độc và tham vọng Vĩnh Hạnh luôn khao khát gia sản của Tống gia từ lúc mới bước vào nhà này làm dâu cô ta luôn suy nghĩ tính toán mưu kế để lấy lòng mẹ chồng, còn phu nhân Thất Nguyên và Bách Nhi thì vô cùng sợ hãi hai người cũng chỉ đứng đó nhìn mà không dám lên tiếng.
Tống Bách Niên quỳ xuống ông Tống lấy ra một chiếc roi đánh mạnh vào lưng của hắn một cái rồi đến hai ba cái gương mặt của Tống Bách Niên vẫn không biến sắc chắc có lẽ chuyện này vẫn thường xuyên xảy ra với hắn từ nhỏ cho đến bây giờ chẳng trách tính cách của Tống Bách Niên lại vô cùng ngang tàn như thế, từng đòn roi giáng mạnh xuống lưng của Tống Bách Niên đến nổi rách cả áo, phu nhân Thất Nguyên lo lắng xót xa cho con trai nhưng cũng không dám bước đến