Mạc Tiểu Vũ có thể nói là người dễ dỗ dành nhất trên đời này, nhất là khi người dỗ dành cậu là Đoàn Hủ Nghiên, vậy thì càng dễ dỗ dành hơn.
Đoàn Hủ Nghiên cầm tay cậu, trịnh trọng nói, "Tiểu Vũ, cậu nhìn Hủ Nghiên.
"
Mạc Tiểu Vũ nghe lời quay đầu lại nhìn hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn thanh tú không có biểu hiện gì, chỉ có miệng là mím lại, nhìn có chút ủy khuất, đôi mắt hạnh nhân vừa to vừa tròn an tĩnh nhìn Đoàn Hủ Nghiên, phản chiếu bóng dáng của hắn.
"Tiểu Vũ, Hành Tín là một người bạn rất tốt của tôi, tôi biết cậu ấy từ rất lâu rồi, cậu ấy đã làm rất nhiều chuyện với tôi, giống như tôi đã làm rất nhiều chuyện với cậu vậy." Đoàn Hủ Nghiên nhìn cậu, ôn nhu nói: "Tôi và Hành Tín là bạn tốt, tôi và Tiểu Vũ cũng là bạn tốt, tương tự, Hành Tín và Tiểu Vũ cũng có thể là bạn tốt.
"
Mạc Tiểu Vũ chỉ nhìn hắn không nói lời nào.
Đoàn Hủ Nghiên lại tiếp tục nói: "Tiểu Vũ có thể tìm Hành Tín để nói chuyện, còn có thể cùng nhau vẽ tranh, cậu nhớ lại xem, buổi sáng Tiểu Vũ không phải còn cùng với Hành Tín nói chuyện điện thoại sao? "
Nghe được điều này, biểu cảm của Mạc Tiểu Vũ trở nên mờ mịt.
Đoàn Hủ Nghiên bắt đầu giúp cậu nhớ lại, "Tiểu Vũ không nhớ rõ sao? Khi ấy, Tiểu Vũ đang ngồi trên giường chơi game, bỗng nhiên trong điện thoại di động có người nói chuyện.
"
Nhắc tới game, Mạc Tiểu Vũ rốt cục cũng nhớ tới buổi sáng cậu và Kiều Hành Tín nói chuyện qua điện thoại, vẻ mặt nhỏ nhắn nhất thời trở nên bừng tỉnh, tay kia chỉ vào cửa phòng, cậu há miệng muốn nói cái gì đó nhưng không thể nói ra.
Đoàn Hủ Nghiên vươn tay, nhẹ nhàng kéo cánh tay đang chỉ vào cửa phòng về, đặt vào lòng bàn tay mình, "Tiểu Vũ, trên thế giới này mỗi người đều có thể có rất nhiều bạn, không chỉ có một, nhưng đối với Hủ Nghiên mà nói, Tiểu Vũ chỉ có một.
"
Mạc Tiểu Vũ chậm rãi chớp chớp mắt, cũng không biết là nghe hiểu chưa.
Đoàn Hủ Nghiên nắm tay cậu nhéo nhéo lòng bàn tay, "Đối với Tiểu Vũ mà nói, Hủ Nghiên có phải chỉ có một hay không? "
Mạc Tiểu Vũ rất nhanh gật đầu một cái.
"Đối với Hủ Nghiên mà nói, Tiểu Vũ cũng chỉ có một." Đoàn Hủ Nghiên lại lặp lại một lần nữa, một bên hắn vừa nói ưu điểm của Mạc Tiểu Vũ, một bên trấn an sờ sờ ngón tay cái của cậu, "Tiểu Vũ rất lợi hại, biết nhặt chai, biết vẽ tranh, còn có thể lau tóc..."
Nói đến việc lau tóc, Đoàn Hủ Nghiên rất thần bí, đầu tiên là nhìn cửa phòng đang đóng, sau đó tiến đến bên tai Mạc Tiểu Vũ nói nhỏ, "Hành Tín không biết lau tóc.
"
Mạc Tiểu Vũ nghe xong hơi mở to hai mắt.
Đoàn Hủ Nghiên vẻ mặt nghiêm túc, nhỏ giọng nói, "Cậu ấy cũng sẽ không nhặt chai, cũng không biết vẽ tranh, Tiểu Vũ biết vẽ hoa, sân nhỏ, vịt con, cây đại thụ còn có mặt trời, cậu ấy một chút cũng không biết vẽ.
"
Mạc Tiểu Vũ nghe được điều này mơ hồ hiện ra một chút kiêu ngạo cùng đắc ý, đầu tiên là cậu quay đầu lại nhìn cửa phòng, xác định Kiều Hành Tín không trở về, mới tiến đến bên tai Đoàn Hủ Nghiên giống như sợ bị người ta nghe thấy thì thầm, "Tiểu Vũ đều biết.
"
Đáy mắt Đoàn Hủ Nghiên nhất thời tràn đầy ý cười, liên tục gật đầu, "Đúng, Tiểu Vũ đều biết, Tiểu Vũ lợi hại như vậy, hoàn toàn là Mạc Tiểu Vũ độc nhất vô nhị trên đời này.
"
Mạc Tiểu Vũ bị Đoàn Hủ Nghiên khen đến đỏ mặt, những thứ như bất an, chiếm hữu, ghen tị đều cậu lãng quên, cậu cười đến hai mắt cong cong, trong mắt hiện lên một chút ánh sáng.
Đoàn Hủ Nghiên bỗng nhiên dùng sức nắm lấy cổ tay cậu, "Tiểu Vũ lợi hại như vậy tôi phải nắm chặt cậu, không cho cậu chạy.
"
Mạc Tiểu Vũ bị hắn chọc đến cười khanh khách, ở trên ghế xoay tới xoay lui, muốn rút tay về thì Đoạn Hủ Nghiên lại nắm chặt, cậu một chút cũng không tránh được.
Đoàn Hủ Nghiên còn cố ý đem mặt kề sát hỏi cậu, "Có phải cậu thích Hủ Nghiên nhất? Phải không? "
Mạc Tiểu Vũ liền cười, nghiêng đầu trốn đi.
Cậu không nói phải hay không, mà nói không biết không biết.
Chờ Kiều Hành Tín đi toilet xong trở về, không khí trong phòng đã hoàn toàn ấm áp trở lại.
Mạc Tiểu Vũ không chỉ vùi đầu ăn cơm nữa, mà sẽ nói với Đoàn Hủ Nghiên rằng mình muốn ăn tôm, Đoàn Hủ Nghiên sẽ lột cho cậu.
Kiều Hành Tín nhìn rất kinh ngạc, nhịn không được hỏi: "Cậu giỏi a, làm sao cậu có thể dỗ cậu ta vậy? "
"Tiểu Vũ tính tình rất tốt, không cần đặc biệt dỗ dành."
Kiều Hành Tín liền nhìn Mạc Tiểu Vũ giống như tên bi3n thái, chậc một tiếng," Ngưỡng mộ thật đấy."
Sau khi ăn cơm xong ba người từ trong phòng đi ra, Đoàn Hủ Nghiên giữ lời hứa, cùng Mạc Tiểu Vũ đi xem cá koi trước cửa sổ, còn mở chức năng chụp ảnh của điện thoại di động ra để cậu chụp ảnh .
Mạc Tiểu Vũ cầm điện thoại di động của Đoàn Hủ Nghiên chụp mấy tấm nhưng đều không thành công, cậu nhìn còn chưa thỏa mãn đã bị Đoàn Hủ Nghiên dắt đi.
Đoàn Hủ Nghiên nói với cậu: "Tiểu Vũ thích cá, Hủ Nghiên mua cho cậu, mua một cái bể cá lớn để ở nhà, Tiểu Vũ mỗi ngày đều có thể nhìn thấy.
"
Kiều Hành Tín nghe được hừ một tiếng, "Vậy nếu cậu ta thích cá mập thì sao? "
"Cậu ấy sẽ không thích cá mập." Đoạn Hủ Nghiên thản nhiên nói.
Hắn khẳng định làm cho Kiều Hành Tín nghi hoặc, "Làm sao cậu biết? "
"Bởi cá mập chỉ có một màu duy nhất, nhưng cậu ấy chắc chắn sẽ thích loài cá heo trắng thông minh."
Kiều Hành Tín nghe được sửng sốt, theo bản năng hỏi: "Vì sao? "
"Bởi vì nó thông minh, cậu ấy sẽ cảm thấy thú vị."
Kiều Hành Tín không nói gì, vừa mở cửa xe vừa nói: "Cậu thật