Câu "Vậy nếu không phải thì sao?" khiến Kiều Hành Tín không nói nên lời.
Mạc Tiểu Vũ thấy anh vẫn chào hỏi, ngồi trên sô pha mềm nhũn nhẹ nhàng gọi anh, "Anh Hành Tín.
"
Trên mặt Kiều Hành Tín lập tức nở nụ cười, "Chào, Tiểu Vũ.
"
Đoàn Hủ Nghiên hừ cười một tiếng, "Sao lại tới đây? "
Văn phòng của Kiều Hành Tín ở tầng hai mươi lăm, không phải ở tầng này.
"Cậu còn không biết hả, bởi vì buổi sáng cậu dắt một người đàn ông đến làm việc đã làm văn phòng chúng ta bùng nổ đó, cậu hẳn là biết hậu quả của việc cậu làm như vậy chính là tất cả mọi người sẽ bàn tán về khuynh hướng tình d*c của cậu đó" Kiều Hành Tín nhướng mày nói.
"Mặc kệ bọn họ."
Kiều Hành Tín rút ánh mắt đang nhìn Mạc Tiểu Vũ, quay đầu nhìn hắn, hỏi: "Cậu định sau này đi làm đều mang theo cậu ấy? "
"Không, chỉ mấy ngày thôi." Đoàn Hủ Nghiên mở máy tính bảng ở nhà mang đến, mở trò chơi ra, sau đó đưa cho Mạc Tiểu Vũ, để cậu tự mình chơi.
Kiều Hành Tín suy nghĩ một chút nói, "Vài ngày nữa sẽ không cần nữa sao? "
"Cậu còn nhớ Hứa Chử học trưởng chứ? Hiện tại cậu ta ở lại trường học làm giáo viên.
"
Kiều Hành Tín suy nghĩ một chút, có chút ấn tượng, "Cái người có bằng tiến sĩ tổng hợp hả? "
Đoàn Hủ Nghiên gật gật đầu: "Đúng, tôi nhớ lúc trước tôi đã xem qua vòng bạn bè của cậu ấy, nói thư viện trong trường đang thiếu nhân viên, tôi đã liên lạc với cậu ấy, cậu ấy nói trước tiên phải nói với ban giám hiệu nhà trường.
"
Kiều Hành Tín nghe xong vẻ mặt khiếp sợ, "Cậu chuẩn bị tìm việc làm cho cậu ấy? "
Đoàn Hủ Nghiên nói: "Đúng, tôi suy nghĩ kĩ rồi, chỉ có công việc trong khuôn viên trường mới thích hợp với Tiểu Vũ, có thể không có nhiều tiền, nhưng tôi hy vọng em ấy có thể có một công việc của riêng mình, có thể có sự nghiệp của riêng mình, đối với Tiểu Vũ mà nói, môi trường trong khuôn viên trường đại học rất thích hợp.
"
Ánh mắt Kiều Hành Tín sững sờ nhìn Mạc Tiểu Vũ đang chơi game, một chút cũng không chú ý bọn họ đang nói cái gì, "Cậu ấy.....!Không vấn đề gì chứ? "
"Cứ thử trước đi, không được thì tính sau." Đoàn Hủ Nghiên đưa tay nhéo nhéo vành tai Mạc Tiểu Vũ, "Sẽ có cách, chúng ta còn có rất nhiều thời gian.
"
Kiều Hoành Tân nghe những lời này trong lòng rít lên một tiếng: "Lão Đoạn, cậu...!Cậu không được..."
Đoàn Hủ Nghiên quay đầu lại nhìn anh một cái, cái gì cũng không nói, xoay người đi về phía bàn làm việc của mình.
Kiều Hành Tín cũng quen biết hắn nhiều năm rồi, cũng có thể xem như khá hiểu rõ hắn, Đoàn Hủ Nghiên cười một cái anh cũng hiểu được, vẻ mặt khó tin đi tới trước bàn làm việc của Đoàn Hủ Nghiên.
"Cậu thật sự thích cậu ấy sao?!"
Đoàn Hủ Nghiên vừa mở máy tính vừa hỏi ngược lại: "Vì sao không thể thích? Tiểu Vũ nhà chúng tôi tốt như vậy.
Tại sao không thể? "
Kiều Hành Tín khiếp sợ đến thiếu chút nữa cắn lưỡi, "Cậu thích nam nhân?! "
"Không phải, tôi chỉ thích em ấy mà thôi."
Kiều Hành Tín cau mày, suy nghĩ đầu tiên của anh cũng giống như Diêu Thanh lúc đó, "Cậu ấy có thể hiểu không? "
"Em ấy không hiểu tôi sẽ dạy em ấy." Đoàn Hủ Nghiên nói xong cúi đầu kéo ngăn kéo, lấy ra hộp kính được đặt ở bên trong.
Hắn bị cận thị nhẹ, bình thường không đeo cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống, nhưng khi làm việc thì hắn phải đeo.
Kiều Hành Tín nhìn Đoàn Hủ Nghiên đã ở trong trạng thái làm việc, lúc này trong bụng đầy câu hỏi cũng chỉ có thể tạm thời ém xuống, ngày khác lại tìm thời gian cùng Đoàn Hủ Nghiên nói chuyện.
Sau khi Kiều Hành Tín rời đi, phòng làm việc của Đoàn Hủ Nghiên liền hoàn toàn yên tĩnh trở lại, hắn và Mạc Tiểu Vũ không ai nói gì, trong phòng làm việc rộng rãi đơn giản chỉ có tiếng Đoàn Hủ Nghiên gõ bàn phím.
Mạc Tiểu Vũ chơi trò chơi chưa bao giờ vượt quá một tiếng, bởi vì chỉ cần qua một tiếng, mắt của cậu sẽ không thoải mái, lúc này cậu sẽ đem trò chơi đặt sang một bên, đi tìm Đoàn Hủ Nghiên.
Đoàn Hủ Nghiên đang xem báo cáo của mấy tổ công ty trong mấy ngày anh đi vắng, cảm giác được bên cạnh có bóng người, hắn vừa quay đầu nhìn liền thấy Mạc Tiểu Vũ đứng bên cạnh hắn.
Nhìn Mạc Tiểu Vũ đứng bất động tại chỗ, Đoàn Hủ Nghiên sửng sốt một chút, tháo kính xuống, mềm giọng: "Tiểu Vũ, làm sao vậy? Lại đây.
"
Mạc Tiểu Vũ chớp chớp mắt, chậm rãi đi về phía hắn, nhìn Đoàn Hủ Nghiên đặt cặp kính lên bàn.
Đoàn Hủ Nghiên nắm lấy tay Mạc Tiểu Vũ , "Tiểu Vũ, Hủ Nghiên đeo kính em không nhận ra sao? "
"......!Nhận ra.
"
Mạc Tiểu Vũ không đến mức bởi vì một cặp kính liền không nhận ra Đoàn Hủ Nghiên, chỉ là Đoàn Hủ Nghiên đeo kính làm việc trên mặt không chút thay đổi, nhìn rất lạnh lùng, bộ dáng bình thường của hắn rất khác, nên cậu nhìn có chút sợ hãi.
Mạc Tiểu Vũ không nói nguyên nhân vừa rồi vì sao không đi qua, Đoạn Hủ Nghiên đại khái có thể đoán được, hắn nhéo nhéo tay Mạc Tiểu Vũ, nhẹ giọng nói: "Mắt Tiểu Vũ mỏi rồi có phải không? "
Mạc Tiểu Vũ nhìn hắn gật đầu.
"Tiểu Vũ khát sao?"
"......!Một chút.
"
"Uống chút nước đi, Hủ Nghiên có mang cho em, nó ở trong ba lô, Tiểu Vũ tự mình đi lấy đi."
Mạc Tiểu Vũ liền xoay người đi về bên cạnh sô pha, kéo khóa kéo ba lô ra, từ bên trong lấy ra một cái bình giữ nhiệt màu trắng.
Trước kia khi cậu lật thùng rác nhặt ve chai, cậu cũng có nhặt bình giữ nhiệt mà người khác không cần, cho nên vẫn biết mở nắp, thứ tròn trịa ở giữa phải ấn xuống mới có thể đổ ra nước.
Cậu không thích uống nước không có mùi vị,