Sáng hôm sau.
Không có gì khác biệt với thường ngày lắm, Mạc Tiểu Vũ lại nằm mơ.
Tuy cậu không nói, nhưng Đoàn Hủ Nghiên lại phát hiện ra.
Lúc Mạc Tiểu Vũ mở mắt ra chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn, bên trong quần còn chút ướt át, rất không thoải mái, cậu cau mày ngồi dậy, nhìn qua có chút tức giận.
Đoàn Hủ Nghiên ngồi xếp bằng ngồi bên cạnh cậu nhéo nhéo vành tai cậu, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Vũ muốn đi tắm sao? "
Mạc Tiểu Vũ không trả lời, lúc cậu tỉnh dậy cậu cũng không biết vì sao mình lại không thể nghe người khác nói chuyện, Đoàn Hủ Nghiên nghi ngờ có thể là cậu vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn.
Một lát sau, Mạc Tiểu Vũ bỗng nhiên quay đầu nhìn Đoàn Hủ Nghiên, lông mày nhỏ cau lại, môi mím lại, rất giống biểu tình ủy khuất.
Đoàn Hủ Nghiên ở chung với cậu lâu như vậy, chỉ với một biểu cảm liền có thể hiểu cậu, "Tiểu Vũ muốn ôm Hủ Nghiên? "
Tuy rằng đây là một câu hỏi nhưng không có ý muốn chờ Mạc Tiểu Vũ trả lời, Đoàn Hủ Nghiên nói xong liền ôm Mạc Tiểu Vũ vào trong ngực, an ủi vỗ vỗ lưng cậu, "Tiểu Vũ, đây là chuyện rất bình thường, mỗi người đàn ông đều sẽ có..."
Bỗng nhiên, Đoàn Hủ Nghiên dừng lại một chút, giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hỏi Mạc Tiểu Vũ, "Tiểu Vũ, em có biết đây là chuyện gì không? "
Mạc Tiểu Vũ thấp giọng nói, "Tiểu Vũ tè ra quần.
"
Đoàn Hủ Nghiên nghe xong có chút dở khóc dở cười, "Tiểu Vũ, đây không phải tè ra quần.
"
Mạc Tiểu Vũ nâng mặt lên, "Là tè quần rồi, Tiểu Vũ tè ra quần.
"
Trước kia cậu cũng từng bị như vậy, nhưng đã từ lâu rồi, không ai nói cho cậu biết đây là như thế nào, cậu cảm giác bên trong quần ẩm ướt lạnh lẽo liền cho rằng mình tè ra quần.
"Không phải, Hủ Nghiên sẽ nói cho Tiểu Vũ biết đây là cái gì." Đoàn Hủ Nghiên nói xong trực tiếp ôm Mạc Tiểu Vũ lên đùi mình.
Mạc Tiểu Vũ dựa lưng vào lồ ng ngực hắn, trên mặt lộ ra vẻ mặt hoang mang khó hiểu.
Đoàn Hủ Nghiên lại bỗng nhiên hỏi cậu, "Hủ Nghiên có thể sờ sờ nơi này của Tiểu Vũ không? "
Mạc Tiểu Vũ không có gì là không đồng ý, không chút suy nghĩ liền gật đầu.
Đoàn Hủ Nghiên liền đưa tay vào.
Nơi này của Mạc Tiểu Vũ ngoại trừ lúc tắm rửa, cậu cũng không có chạm qua mấy lần, lúc này đột nhiên bị tay của người khác chạm vào, bị k1ch thích, cậu liền bắt lấy cánh tay của Đoàn Hủ Nghiên, trong miệng hoảng hốt kêu lên.
Đoàn Hủ Nghiên thanh âm khàn khàn hỏi: "Lúc Tiểu Vũ ngủ, Tiểu Vũ mơ thấy cái gì? "
Mạc Tiểu Vũ cúi đầu nhìn tay Đoàn Hủ Nghiên, "Mơ thấy Hủ Nghiên.
"
"Mơ thấy Hủ Nghiên làm cái gì?"
Mạc Tiểu Vũ không nói ra, trong trí nhớ của mình, cậu chỉ cảm thấy nó rất thoải mái.
Cậu không nói lời nào, Đoạn Hủ Nghiên liền hỏi: "Trong mơ, Hủ Nghiên có chạm vào Tiểu Vũ như vậy không? "
"Có, còn hôn Tiểu Vũ."
"Hôn ở đâu?"
"Tất cả đều hôn."
"Hôn toàn bộ cơ thể của Tiểu Vũ sao?"
"Ừ."
Một lát sau, Mạc Tiểu Vũ ngồi trên đùi Đoàn Hủ Nghiên bỗng nhiên nhẹ nhàng run rẩy một chút.
Đoàn Hủ Nghiên ôm cậu đi vào phòng vệ sinh, môi dán vào bên tai cậu nh ỏ giọng nói mấy câu, chỉ chốc lát sau cửa phòng vệ sinh liền đóng lại, ngăn chặn tất cả âm thanh từ phòng vệ sinh truyền ra.
Thời gian Đoàn Hủ Nghiên và Hứa Chử hẹn nhau là giữa trưa, họ định sẽ phỏng vấn ở đại học A, nhưng giờ này vừa vặn là giờ cơm trưa, Đoàn Hủ Nghiên liền đề nghị Hứa Chử đến nhà mình, hắn sẽ xuống bếp làm một bữa cơm trưa.
Hứa Chử đã sớm nghe nói Đoàn Hủ Nghiên biết nấu cơm, được mời đương nhiên rất vui, vừa tan học liền lái xe chạy đến nhà Đoàn Hủ Nghiên.
Để tiếp đãi Hứa Chử, Đoàn Hủ Nghiên cố ý mua tôm hùm đất mà Hứa Chử thích ăn nhất, làm theo hướng dẫn trên mạng làm tôm hùm đất cay.
Lúc Hứa Chử ấn chuông cửa là Mạc Tiểu Vũ mở cửa, hôm nay Mạc Tiểu Vũ mặc một chiếc áo thun hình vịt con màu vàng sáng, làm nổi bật làn da trắng nõn của cậu, gương mặt cậu trắng nõn, khiến người ta thích thú.
Mạc Tiểu Vũ từ trong tủ giày lấy dép mới cho Hứa Chử, "Xin chào thầy Hứa, tôi tên là Mạc Tiểu Vũ.
"
"Thì ra cậu chính là Mạc Tiểu Vũ." Hứa Chử vừa nhìn Mạc Tiểu Vũ liền thích, anh vươn một tay, "Tôi tên là Hứa Chử, rất vui khi được quen biết Tiểu Vũ cậu.
"
Mạc Tiểu Vũ nhìn bàn tay vươn về phía mình, suy nghĩ một chút bỗng nhiên vươn hai tay nắm lấy.
Đoàn Hủ Nghiên nghe thấy âm thanh bên ngoài liền từ phòng bếp đi tới hành lang liền thấy Mạc Tiểu Vũ nắm lấy tay Hứa Chử, nhất thời sửng sốt một chút, "Tiểu Vũ.
"
Mạc Tiểu Vũ quay đầu lại nhìn hắn, ừ một tiếng.
Đoàn Hủ Nghiên đi tới bên cạnh cậu nhẹ giọng hỏi: "Vì sao Tiểu Vũ lại nắm lấy tay thầy Hứa? "
Bản thân Mạc Tiểu Vũ cũng không biết vì sao, biểu tình mờ mịt.
Hứa Chử bị Mạc Tiểu Vũ chọc cười, "Tiểu Vũ, bắt tay dùng một tay ra là được rồi, giống như vậy.
"
Nói xong Hứa Chử nâng tay kia vươn về phía Đoàn Hủ Nghiên, Đoàn Hủ Nghiên tự nhiên cầm tay y.
Mạc Tiểu Vũ nhìn ồ một tiếng, sau đó rút một tay ra.
Hứa Chử tướng mạo ôn hòa, đeo một cặp kính viền vàng, khí chất tao nhã, là một người sự kiên nhẫn cao, có thể là bởi vì y làm cho cậu có cảm giác giống Đoàn Hủ Nghiên, cho nên Mạc Tiểu Vũ rất thích y.
Hứa Chử đi vào, ngồi vào bàn ăn, Đoàn Hủ Nghiên bắt đầu bưng thức ăn lên bàn, một nồi tôm hùm đất cay đầy màu sắc, còn có đ ĩa sườn kho dứa, thịt kho tàu, cá hồi, còn có tôm hùm trắng.
Một bàn thức ăn đều là món thịt, nhìn không thấy một cọng rau, làm cho Hứa Chử một người không nhịn không được nở nụ cười.
Nói là phỏng vấn, nhưng giống như cùng bạn cũ tụ tập nói chuyện hơn.
Đoàn Hủ Nghiên và Hứa Chử