Sự im lặng và do dự của bà Anh đều nằm trong dự đoán của Đoàn Hủ Nghiên, khi đến đây, hắn đã nghĩ mọi chuyện sẽ không quá thuận lợi, cho nên khi không nhận được câu trả lời rõ ràng của bà Anh, hắn cũng không vội vàng.
Hắn xách túi xách trên tay, nói với Mạc Tiểu Vũ: "Tiểu Vũ, chúng ta ăn trái cây chung với bà bà được không? "
Mạc Tiểu Vũ ánh mắt sáng ngời, liên tục gật đầu, "Được.
"
Bà thấy Mạc Tiểu Vũ vui vẻ như vậy, cũng không nỡ làm mất đi sự vui vẻ của cậu, chỉ xoay người dẫn Đoàn Hủ Nghiên và Mạc Tiểu Vũ vào nhà.
Nhà bà Anh không lớn, thậm chí có thể nói là khá chật hẹp, chỉ có một phòng, sau khi bày bàn ghế cơ bản, cộng thêm chiều cao của Đoàn Hủ Nghiên và Mạc Tiểu Vũ, sau khi đi vào muốn xoay người đi ra cũng rất khó khăn.
Bà Anh từ trong phòng lấy ra hai cái ghế nhỏ cho Đoàn Hủ Nghiên và Mạc Tiểu Vũ ngồi, còn mình thì ngồi vào một cái ghế gỗ cũ kỹ.
Mạc Tiểu Vũ ngồi cạnh Đoàn Hủ Nghiên, từ trong túi lấy ra một nắm vải thiều đưa cho bà, "Bà bà ăn, vải thiều rất ngọt.
"
Bà do dự một chút, trong ánh mắt tràn ngập chờ mong của Mạc Tiểu Vũ vẫn đưa tay nhận lấy, Mạc Tiểu Vũ sau khi rút tay lại, vẻ mặt chờ mong nhìn Đoàn Hủ Nghiên bên cạnh lột vỏ vải thiều cho mình.
Đoàn Hủ Nghiên mua loại vải thịt nhiều hạt nhỏ, là loại vải mà Mạc Tiểu Vũ thích nhất.
Chờ Đoàn Hủ nghiên lột vỏ vải xong, Mạc Tiểu Vũ vịn tay lên đầu gối Đoàn Hủ Nghiên, đưa mặt qua.
Đoàn Hủ Nghiên đem vải đút vào miệng Mạc Tiểu Vũ, nhẹ giọng nhắc nhở, "Tiểu Vũ nhớ không được nuốt hạt.
"
Mạc Tiểu Vũ ừ một tiếng, Đoàn Hủ Nghiên lại bắt đầu bóc quả tiếp theo.
Bà Anh ngồi ở một bên nhìn thấy tình cảm Đoàn Hủ Nghiên dành cho Mạc Tiểu Vũ còn lớn hơn sự tưởng tượng của bà, đây là điều mà bà nội Mạc Tiểu Vũ lúc còn sống cũng không làm được, cũng khó trách Mạc Tiểu Vũ lại thích hắn, ỷ lại hắn như vậy.
Đoàn Hủ Nghiên và Mạc Tiểu Vũ ở nhà bà nội Anh không quá lâu, khoảng hai mươi phút sau Đoàn Hủ Nghiên liền đề nghị muốn đi, hắn vừa đứng lên Mạc Tiểu Vũ cũng lập tức đứng lên, đưa tay muốn nắm tay Đoàn Hủ Nghiên.
Tay Đoàn Hủ Nghiên vừa mới lột vải, có chút dơ nên không thể nắm tay Mạc Tiểu Vũ, mềm giọng nói: "Tiểu Vũ chờ một chút, Hủ Nghiên rửa tay một chút rồi mới nắm tay em được.
Nói xong liền quay đầu hỏi bà bà rửa tay ở đâu.
Bà Anh giơ ngón tay chỉ vào cánh cửa nhỏ bên cạnh, "Phòng bếp có nước.
"
"Cảm ơn bà." Đoàn Hủ Nghiên nói cảm ơn rồi đi vào cánh cửa nhỏ kia tìm nước rửa tay, Mạc Tiểu Vũ giống như cái đuôi nhỏ của hắn, cậu đi theo đến ngoài cửa.
Nhà bà Anh rất giống nhà Mạc Tiểu Vũ, giống không phải là vì nhà nhỏ, mà là loại đồ đạc rất ít và rất cũ, nhưng mỗi một góc đều được quét dọn sạch sẽ, không có một chút bụi bặm, không có một tia mạng nhện.
Sau cánh cửa nhỏ này là một phòng bếp nhỏ có thể gọi là mini, cũng được dọn dẹp rất sạch sẽ, không có dầu mỡ, Đoàn Hủ Nghiên rửa tay xong đi ra liền đi ra nắm tay Mạc Tiểu Vũ, nói với bà Anh muốn đứng dậy đưa bọn họ: "Bà không cần tiễn chúng cháu đâu, mấy ngày nay chúng cháu đều ở Hạnh Vũ cổ trấn chuẩn bị hôn lễ, có thời gian cháu sẽ mang Tiểu Vũ tới chăm sóc bà.
"
Bà Anh im lặng gật đầu, không nói gì.
Trước khi đi, Đoàn Hủ Nghiên suy nghĩ một chút, quay đầu lại nói với bà: "Bà bà, coi như bà làm chứng thay cho bà nội của Tiểu Vũ, cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Vũ, xin bà hãy yên tâm.
"
Mạc Tiểu Vũ nghe thấy bỗng nhiên cười cười, hai má dán lên vai Đoàn Hủ Nghiên, học cáhc nói chuyện của Đoàn Hủ Nghiên, chỉ là âm thanh của cậu giống như đang ca hát, "Xin bà bà yên tâm ~ xin bà nội yên tâm ~"
Đoàn Hủ Nghiên cười cười, dắt Mạc Tiểu Vũ rời khỏi nhà bà Anh, lúc đi còn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của bọn họ.
"Tiểu Vũ vừa rồi đang hát sao?"
"Không có hát ~ Tiểu Vũ đang học cách nói chuyện của Hủ Nghiên."
"Hủ Nghiên nói như vậy?"
"Ừm~"
"Tiểu Vũ nói rất giống."
"Ha ha ha ~"
Đoàn Hủ Nghiên đưa Mạc Tiểu Vũ về homestay, chờ cậu ngủ thiếp đi mới xuống lầu tìm người quản lý trấn cổ, sau một tiếng thảo luận, Đoàn Hủ Nghiên rất sảng khoái trả tiền thuê nhà.
Để không quấy rầy du khách ban ngày của cổ trấn, thời gian Đoàn Hủ Nghiên thuê đất trống bên hồ là thời gian sau khi cổ trấn đóng cửa, cũng chính là khoảng thời gian sáu giờ đến tám giờ, dự kiến số người ở đây sẽ không vượt quá hai mươi lăm người.
Bắt đầu từ lần nói chuyện chi tiết này, Đoàn Hủ Nghiên mỗi ngày đều bận rộn đến mức tay chân không đứng yên được, bởi vì hắn bận chạy ngược chạy xuôi, còn có rất cuộc nhiều điện thoại không thể nghe, thời gian làm bạn với Mạc Tiểu Vũ liền bị giảm xuống đến mức thấp nhất.
Mạc Tiểu Vũ ban đầu có chút mất mát, nhưng cậu biết Đoàn Hủ Nghiên là bởi vì hôn lễ của bọn họ nên mới bận rộn như vậy, cho nên rất nhanh liền thu hồi cảm xúc mất mát, mỗi ngày nếu không tìm bà lão ở homestay chơi thì là đi tìm bà Anh nói chuyện.
Nhà ông Bạch có chút xa, Mạc Tiểu Vũ cũng không nhớ rõ đường, chỉ có thể chờ ông Bạch đến phố Hạnh Vũ thu ve chai mới có thể nhìn thấy ông.
Mạc Tiểu Vũ mỗi ngày khi đến nhà bà Anh đều đi qua phố Hạnh Vũ, không bao lâu mọi người đều biết Mạc Tiểu Vũ đã trở về, là trở về cùng Đoàn tiên sinh kia để tổ chức hôn lễ.
Hàng xóm có một loại năng lực rất đặc biệt, không quá nửa ngày cả con phố gần như đều đã biết chuyện.
Đoàn Hủ Nghiên làm việc đều có kế hoạch, hắn suy nghĩ tương đối nhiều, từ khi còn ở thành phố A, hắn đã bắt đầu sắp xếp rất nhiều công việc chuẩn bị cho đám cưới, từ địa điểm đến hoa cưới, từ trang phục đến bánh kem trong tiệc cưới, mỗi một thứ hắn đều làm theo quy trình, chính là vì hắn muốn cho Mạc Tiểu Vũ một hôn lễ không có bất kỳ sự tiếc nuối nào.
Còn 4 ngày nữa là đến ngày tổ chức đám cưới, Mạc Tiểu Vũ đã gặp được ông Bạch, cậu đặc biệt vui