Chín giờ tối hẳn là thời gian Mạc Tiểu Vũ đi ngủ, bởi vì tám giờ rưỡi Đoạn Hủ Nghiên liền phát hiện tốc độ chớp mắt của cậu trở nên rất chậm chạp, phản ứng cũng chậm hơn bình thường, Đoàn Hủ Nghiên cùng cậu nói chuyện phải đợi vài giây mới có thể nhìn thấy cậu chậm rãi ừ một tiếng.
Đoàn Hủ Nghiên cảm thấy Mạc Tiểu Vũ hiện tại rõ ràng đã rất mệt mỏi rất muốn đi ngủ, nhưng vẫn cố gắng lấy lại tinh thần, trong có chút đáng yêu, hắn trong chốc lát liền đứng dậy đề nghị muốn đi.
"Tiểu Vũ nghỉ ngơi sớm một chút, Hủ Nghiên cũng phải trở về nghỉ ngơi."
Mạc Tiểu Vũ ngồi trên ghế, biểu cảm trên mặt không chút thay đổi lộ ra một chút ngây ngốc, cậu nhìn Đoàn Hủ Nghiên một hồi, mới ừ một tiếng, ánh mắt từng chút từng chút mở to, sau đó dụi mắt đứng lên.
"Tiểu Vũ buồn ngủ..."
"Tôi biết Tiểu Vũ mệt mỏi rồi." Đoàn Hủ Nghiên để lại một túi dâu tây lớn, chỉ mang theo hai hộp dâu tây trong đó dùng màng bảo quản bọc lại, "Tiểu Vũ tạm biệt.
"
Mạc Tiểu Vũ giơ cánh tay lên có chút cứng ngắc vung lên, ánh mắt tinh thần một chút, "Hủ Nghiên tạm biệt.
"
Đoàn Hủ Nghiên đẩy cửa có chút cũ kỹ đi ra ngoài, trời càng tối liền lộ ra ánh sáng bóng đèn cũ treo trên cửa này càng ảm đạm, Đoàn Hủ Nghiên ngẩng đầu nhìn bóng đèn, lưu ý một chút kích thước rồi liền đi ra ngoài.
Mạc Tiểu Vũ đi theo hắn, thấy Đoàn Hủ Nghiên đi vào trong bóng tối đặc biệt lo lắng, lông mày đều nhíu lại, "Hủ Nghiên, đen, nhìn không thấy.
"
Đoàn Hủ Nghiên đứng ở ngoài cửa xa mở đèn pin di động, "Cậu xem, tôi có đèn.
"
Mạc Tiểu Vũ nhớ rõ cái đèn mang cậu về nhà rất lợi hại, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc gật gật đầu, "Được! "
Đoàn Hủ Nghiên hướng về phía cậu cười cười, "Được rồi, mau trở về đi." Nói xong xoay người đi về phía trước.
Dưới phố Hạnh Vũ chính là Hạnh Vũ cổ trấn, chờ hắn đi tới cầu thang, chuẩn bị xuống lầu, bỗng nhiên dừng lại quay đầu lại nhìn, liếc mắt một cái liền làm cho hắn nhìn thấy cách đó mười thước, đứng ở ngoài cửa lẳng lặng nhìn Mạc Tiểu Vũ của hắn.
Như vậy một người sợ trời tối vẫn là đi ra tiễn hắn.
Đoàn Hủ Nghiên không muốn cậu đứng ở bên ngoài quá lâu, vẫy vẫy tay về phía cậu rồi xoay người bước nhanh xuống cầu thang, nhưng hắn không đi đến cùng, mà đi tới một vị trí xác định Mạc Tiểu Vũ không nhìn thấy dừng lại.
Đợi ba phút sau mới rón rén đi ra ngoài, duỗi cổ thăm dò xem Mạc Tiểu Vũ có đi vào hay không, xác định không phát hiện người mới yên tâm đi về phía homestay.
Trở về homestay, hắn đưa hai hộp dâu tây được bọc trong màng bảo quản cho bà lão, và nói rằng hắn sẽ không trở lại ăn tối vào ngày mai.
Trước khi đi ngủ, Kiều Hành Tín gọi điện thoại cho hắn, điện thoại vừa reo người đối diện bắt máy đã bắt đầu thao thao bất tuyệt.
"Tại sao cậu đang nghỉ ngơi ở trấn cổ mà sao có thể bận rộn như vậy?! WeChat cũng không đọc! Cậu đếm số tin nhắn mà tôi đã gửi cho cậu là bao nhiêu! Đối với một người đẹp trai như tôi như vậy có tốt không? Tôi không còn là Kiều Kiều quan trọng nhất của cậu nữa, phải không?! "
Đoàn Hủ Nghiên nằm ở trên giường ấn mi tâm, "Không nên tùy tiện lấy cho mình biệt danh thấy ghê như vậy.
"
Người bên kia điện thoại im lặng một lát, thanh âm bỗng nhiên trở nên thật cẩn thận, "Thanh âm này của cậu.
Không đúng lắm.
"
Đèn trong phòng đã tắt, ngoài cửa sổ cũng im ắng, nhưng Đoàn Hủ Nghiên một chút buồn ngủ cũng không có, hắn mặc kệ mọi thứ, trong đầu đều là nghĩ về Mạc Tiểu Vũ cô độc một mình.
Hắn luôn nhịn không được nghĩ, Mạc Tiểu Vũ mất bà nội từ khi nào? Cậu có sống một mình sau khi mất bà không? Ăn cơm thừa trộn trứng mỗi ngày?
Đoàn Hủ Nghiên trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên hỏi: "Hành Tín, cậu đã ăn cơm thừa trộn trứng luộc chưa? "
"......!Đây có phải là thức ăn dành cho người tị nạn nào phải không? "
"Hôm nay tôi đã ăn nó, đặc biệt khó ăn, vừa khô vừa cứng, khó có thể nuốt xuống." Đoàn Hủ Nghiên nói xong nhẹ nhàng thở dài một hơi, "Tôi ở bên này quen biết một người, cậu ấy hình như vẫn luôn ăn đồ như vậy.
"
Kiều Hành Tín bên kia nghe được tê một tiếng, "Ai vậy? Làm thế nào mà có thể trôi qua ảm đạm như vậy? "
"Là người đặc biệt tâm trí không tốt, tình huống cụ thể tôi cũng không hiểu lắm, bất quá, rất nhiều thói quen của cậu ấy rất tốt, hẳn là có một bà nội rất tốt dạy cậu ấy, nhưng bà nội đã qua đời."
Kiều Hành Tín nghe thanh âm nặng nề của Đoàn Hủ Nghiên, cảm giác tâm tình của mình đều bị lây nhiễm, có chút nặng nề, Đoàn Hủ Nghiên là người dễ mềm lòng, năng lực đồng tình còn rất mạnh, nhưng anh đưa hắn đến Hạnh Vũ cổ trấn không phải để cho hắn đi đồng cảm với một người đặc biệt, làm cho mình buồn bực không vui.
"Hủ Nghiên, cậu biết đấy, sức lực của cậu tóm lại có hạn, cho dù cậu muốn giúp người đó, cậu có thể làm được bao nhiêu?"
"Có thể làm bao nhiêu thì làm bấy nhiêu." Đoàn Hủ Nghiên thản nhiên nói: "Chỉ cần tôi ở chỗ này một ngày, cậu ấy cũng đừng nghĩ