"Tiểu Kiều?" Tô Tranh cả kinh, hỏi Tô phu nhân, "Là thiên kim tiểu thư Chu Tiểu Kiều của biểu đệ Chu Thế An ?"
Đầu óc Tô phu nhân cũng đang mơ hồ, "Phải rồi." Khách mời bên trong, ngoại trừ nàng không có Tiểu Kiều thứ hai .
Tô phu nhân lớn tiếng hỏi, "Đừng ở đây nói lắp bắp, nói nhanh một chút, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Hạnh nhi tuổi còn nhỏ, không khỏi căng thẳng, che ngực nói không ra lời, cuối cùng cũng coi như Ngọc Cầm nhanh mồm nhanh miệng, "Tiểu Kiều tiểu thư nói muốn tham quan Tô phủ, đi tới. . . . . . Trong sân, không biết làm sao đột nhiên té xỉu trên đất bất tỉnh nhân sự. . . . . ."
Trong lòng Tô phu nhân đã rõ ràng bảy phần, hỏi, "Hiện tạiTiểu Kiều tiểu thư ở nơi nào?"
Tiểu Hạnh nhi có thể coi là thở ra hơi, vội nói, "Mama đã đem tiểu Kiều tiểu thư đuổi về phòng ngủ, để Tuyết Vân đi gọi đại phu rồi."
Tô phu nhân thở ra một hơi, hướng về Tô Tranh nói, "Lão gia, chúng ta đi xem."
Tô Tranh gật nặng nề đầu.
Tô phu nhân cùng Tô Tranh đi đến, hai Di thái thái* cũng cùng đi theo, Tô Tán cùng Tô Tụng mặc dù ở cách xa Thanh Châu, từ lâu cũng đã nghe nói đến mỹ danh của tiểu Kiều, hận không thể mọc hai cánh bay đến Dương Châu chứng kiến mỹ nữ đệ nhất thiên hạ, lúc này sao đành bỏ qua cơ hội tốt, liền cùng đi theo phía sau phụ mẫu.
( Di thái thái* = vợ lẽ )
Đoàn người chạy tới trước của phòng Tiểu Kiều, chỉ thấy một nhà Chu Thế An vây quanh giường Tiểu Kiều đã lâu.
Tô phu nhân thấy người trong phòngđông như mắc cửi, nhân tiện nói, "Ngoại trừ lão gia cùng Chu lão gia, Những nam nhân khác lui ra ngoài đi!"
Tô Tán cùng Tô Tụng nghe xong rất nhụt chí, may là hai huynh đệ Chu Lập Chu Hành cũng đi ra cùng, bốn người cũng là bạn cùng lứa tuổi, lời nói cũng coi như là tâm đầu ý hợp, mới giảm đi không ít tiếc nuối.
"Cũng không biết Tuyết Vân này rốt cuộc đi Đông Hải hay là đi Nam Hải rồi hả ? Gọi đại phu nửa ngày rồi còn không trở về."
Tô phu nhân cuống lên, vén ống tay áo lên, dùng biện pháp cũ, tiến lên ấn huyệt nhân trung - giữa mũi và miệng.
Chu phu nhân thì lại một bên"Ôi bảo bối của ta" một bên kêu một bên thay con gái xoa xoa ngực từ phía sau lưng.
Hai vị phu nhân cùng nỗ lực giúp, rốt cuộc Chu Tiểu kiều chậm rãi mở đôi mắt đẹp ra, chỉ là đồng tử, con ngươi vẫn thất thần mất tiêu cự như cũ.
Chu phu nhân nâng khuôn mặt nhỏ của nữ nhi mừng đến phát khóc, "Ôi tiểu bảo bối của ta, ngươi có thể dọa vi nương phát sợ rồi!"
Chu Thế An cũng lau nước mắt.
Lại nghe Chu Tiểu Kiều khẽ mở môi đỏ, ngâm ra một bài thơ --
"Thiên hạ dồn dập nói tiểu Kiều,
Hôm nayTiểu Kiều thẹn không mặt mũi nào,
Ngoài núi Thanh Sơn Lâu Ngoại Lâu,
Bắt đầu tin sắc đẹp xuất thiếu niên."
Nghe xong, người trong phòng đơ như gà gỗ.
Chu phu nhân nhìn về phía Chu Thế An,"Tiểu Kiều nói không đầu không đuôi như này là có ý gì?" Dừng một chút lại nói, "Tiểu Kiều của chúng ta không phải sinh ngốc rồi chứ?"
Chỉ có Tô phu tâm như sáng tỏ, lòng nói, xem ra sự tình hỏng rồi, tiểu Kiều nhất định là nhìn thấy Hạo nhi rồi.
Lúc nàyTô Tranh cũng đang đăm chiêu.
Mọi người đang suy đoán linh tinh, chỉ thấy ánh mắt tiểu Kiều cũng đã hoàn hồn trở lại, thâm tình chân thành, quay về không khí trước mặt ngâm rằng,
"Giương mắt nhìn lên
Trong biển hoa
Một bóng người xanh nhạt Tú Kỳ
Đang say sưa ngắm nhìn một đóa hoa xuân
Gió nhẹ thổi qua
Bông hoa hồng nhạt nhẹ nhàng nhún nhảy
Hoảng hốt
Mỹ Lệ
Có hoa khó so
Có họa khó vẽ
Rất khác biệt. . . . . ."
Ngâm xong khóe môi chậm rãi hướng về hai bên, nở ra một nụ cười, hai dòng máu mũi cũng thuận theo chảy xuống.
Chu phu nhân sợ đến hô lớn, "Aizzzz, không phải chứ ! Tiểu Kiều của ta ngớ ngẩn rồi sao !"
Tay chân Chu Thế An cũng phát hoảng.
Đúng lúc này, Tuyết Vân dẫn đại phu đi vào.
Đại phu hành nghề y đã mấy chục năm, nhìn một chút đã đoán ra được 7 8 phần, bắt mạch xong nhân tiện nói, "Lão gia phu nhân xin yên tâm,chẳng qua Chu tiểu thư di chuyển một đoạn đường quá xa, thân thể mệt nhọc, xuất hiện ảo giác, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày liền là khỏe."
Tô