Lúc thân thể ngã vào trong lòng Trường Ninh, ánh mắt Tô Hạo rơi vào cổ áo Trường Ninh, nhìn thấy cổ áo dùng sợi tơ Ngân Bạch Sắc thêu hoa mai tinh xảo, tạo thành hoa văn chập trùng, mũi khẽ mấp máy, là bởi vì tham lam hít lấy mùi u hương đặc thù trên người Trường Ninh.
Ánh mắt hướng lên trên, gáy ngọc của Trường Ninh nhu hòa mà vô ý lộ ra, chiếc cằm trắng nõn tinh xảo, mũi ngọc thanh tú, đối diện với đôi mắt Trường Ninh, lập tức Tô Hạo như chìm vào mê cung không thể thoát ra -- ánh mắt Trường Ninh xuất thần rồi lại nhập thần, ánh mắt mơ màng mê ly làm nàng không cách nào kiềm chế.
Trong mắt của Trường Ninh chỉ thấy người trong ngực mình, đôi mí mắt đang rủ xuống chậm rãi đưa lên, là một đôi mắt đẹp như nai con trong suốt, ánh mắt dịu dàng từ sau hàng lông mi dày phóng ra, lưu luyến không muốn xa rời, dường như lạc nhịp, làm nàng chớp mắt thất thần, trong lòng nàng tự nhiên sinh ra một loại tim đập thình thịch đáng thương.
Bên dưới bóng cây, hai người nhìn nhau chăm chú, không biết bao lâu.
Khóe môi Trường Ninh chậm rãi nở ra nụ cười nhẹ, ý cười tựa như ánh dương mờ nhạt mùa đông.
Trong lòngTô Hạo rung động như mây trôi cuồn cuộn trên bầu trời, nụ cười của Điện hạ. . . . . . Đâu chỉ là khuynh quốc khuynh thành. . . . . .
Trường Ninh nhẹ nhàng đem Tô Hạo nâng dậy, buông hai tay ra.
Tô Hạo lấy lại tinh thần, rốt cục đứng thẳng.
Trường ninh dùng giọng nói nhỏ nhẹ nói, "Phò mã bước đi phải cẩn thận chút mới phải."
Sắc mây hồng nhạt khẽ "Vèo" bay lên gò má, Tô Hạo cúi đầu, ". . . . . . Vâng."
Nàng vừa nãy nhất định là bởi vì nhìn quá mức nhập thần mới có thể ngã chổng vó như vậy, phát hồ tình, chỉ hồ lễ, sau đó nên thu liễm mới phải, bằng không thì hình tượng người đọc sách rụt rè, nhã nhặn liền ở trước mặt Điện hạ mất hết hình tượng mất thôi.
Tối hôm đó, Tô phu nhân đem Tô Hạo gọi tới phòng ngủ của mình, cho người lui ra, nói với Tô Hạo.
"Hạo nhi, nương có chuyện hỏi ngươi, ngươi cần phải thành thật trả lời."
Tô Hạo chớp chớp con mắt, "Mẫu thân muốn hỏi gì?"
Tô phu nhân hạ thấp giọng, "Ở trên giường, công chúa có từng muốn thân mật với ngươi hay không ?"
Tô Hạo lắc đầu, "Không có."
Tô phu nhân nghe xong thở phào nhẹ nhõm, "Công chúa cho dù đối với ngươi có hảo cảm, cũng là cho rằng ngươi là nam tử, nhưng ngươi tuyệt không thể quên mình là thân phận nữ tử, vạn nhất bị vạch trần, chính là tội khi quân, là muốn tru diệt cửu tộc ."
Tô Hạo cúi đầu, "Vâng."
Ở bên cạnh công chúa, nàng chưa bao giờ quên mình là thân nữ tử, nhưng cũng chưa bao giờ suy nghĩ mình không phải là nam tử. . . . . . Nàng xác thực vẫn quên một chuyện, đó chính là mẫu thân nói, ở trong mắt công chúa, nàng là một nam tử. . . . . . Công chúa một khi biết thân phận nữ tử của mình thì sẽ như thế nào ?
Nghĩ tới đây, trong lòng Tô Hạo không khỏi dâng lên một luồng chua xót.
"Hiện nay vì để 'an toàn'." Vi nương dạy ngươi một cách, vạn nhất công chúa muốn cùng ngươi thân mật, ngươi liền nói, ngươi khi còn bé thân thể kém nhiều bệnh, sau đó mặc dù chuyển tốt lên, nhưng ở phương diện kia thì vẫn chưa được, Ngươi có thể nhớ kỹ ?"
Nhìn tình hình ngày hôm nay, công chúa chủ động cũng không phải là không có khả năng, người làm mẹ này không thể không dạy nữ tử một hai chiêu đề phòng vạn nhất.
Giọng nói Tô Hạo nhỏ như muỗi, "Vâng, nhớ kỹ."
"Tuy nói là không thể, nhưng uống thuốc điều trị sau vẫn có hy vọng."
". . . . . . ?"
"Đằng sau những lời này cũng phải nói."
Nếu như công chúa mất đi hi vọng, ngược lại kinh động hoàng thượng, Tô gia sẽ bị thất sủng, Đại đệ của nương bị đày ở Tây Cương vừa được triệu về kinh thành còn đang chờ Hoàng Thượng ban một chức quan.
". . . . . . Vâng."
Tô Hạo đi rồi, Tô phu nhân quay ra nhìn một bức họa trên tường mà nói rằng.
"Ngươi nói đây là nhân duyên gì đây ?"
Trên bức họa là một vị lão nhân, một tay cầm hồng tơ, một tay cầm trượng, trượng ghi chép nhân duyên thiên hạ, mặc dù già vẫn tráng kiện,