Hai mắt Trường Ninh hơi nheo lại nhìn chăm chú Tô Hạo, "Nói a, là đẹp hay là khó coi ?"
Tô Hạo trong lúc hoảng hốt nhìn thấy ánh mắt Báo săn phục kích con mồi của Trường Ninh, thân thể không khỏi hơi lùi về phía sau, trề miệng một cái, lắp bắp nói,
"Đương, đương nhiên là đẹp a."
Nói xong hạ thấp làn mi, ánh mắt trái bồng bềnh phải bồng bềnh không tìm được tiêu cự.
Lông mày Trường Ninh gạt gạt, nhẹ như mây gió nói, "Đúng không, Bổn cung cũng cảm thấy như vậy."
Vẻ mặt khôi phục trạng thái ôn hòa.
Điện hạ thực sự là. . . . . .
Tô Hạo lén lút ngước mắt lên nhìn Trường Ninh một chút, rồi lại hạ thấp lông mày.
Nhớ tới Điện hạ nói chữ "Thật" có ẩn hàm ý, một loại cảm giác ngọt ngào trong lòng lan tràn ra, rất nhanh quên đi tiểu tiết đan xen ở giữa.
Bởi vì thời tiết quá nóng, 12 phiến màn che trong phòng ngủ giờ đây cũng chỉ thả xuống một tấm.
Vào đêm bỗng nổi lên gió, mà càng thổi càng lớn, cảm giác mát mẻ xuyên qua màn che tràn đến giường.
Trường Ninh bởi vì có tâm sự, cho nên ngủ cũng không sâu, lúc nửa đêm, bỗng nhiên nghe tiếng "Đùng!" tiếng cành cây giòn bị gãy rơi xuống, lại nghe tiếng gió như thiên quân vạn mã, mênh mông cuồn cuộn, gào thét mà đến, ngói mái đình bị thổi bay, ồ lên có tiếng, cửa sổ đang đóng "Ầm" một tiếng bỗng bị gió thổi ra, liên tục đóng mở theo tiếng gió, làm cho người ta cảm giác quỷ dị.
Rõ ràng là mưa gió sắp đến.....
Trường Ninh xốc lại chăn gấm, thắp sáng cây nến trước giường, đi tới đóng cửa, buông xuống một tầng mành che, mới trở lại trước giường.
Tô Hạo không bị tiếng gió quấy nhiễu chút nào , vẫn như cũ say sưa ngủ như đứa trẻ ăn no, một mặt thỏa mãn, không buồn không lo.
Khuôn mặt nhỏ hoàn mỹ trắng sáng hiện lên chập chờn dưới ánh nến, ôn nhu mà trêu chọc lấy trái tim Trường Ninh.
Trường Ninh lẳng lặng nhìn chăm chú chốc lát, cúi người nhẹ nhàng thay nàng đắp kín chăn ngủ, bất ngờ phát hiện tay phải Tô Hạo đang nhiều lần múa máy trên chăn, tựa như đem chăn ngủ biến thành trang giấy, chính là đang say sưa ngon lành viết chữ.
Trong lúc ngủ mơ vẫn còn luyện chữ....
Khóe môi Trường Ninh không khỏi ngoắc ngoắc cười,trong lòng ôn nhu rung động từng vòng lan tỏa, che mất đi tiếng gió gào thét điên cuồng ngoài cửa sổ, tất cả thế gian trở nên yên ắng, Trường Ninh vốn là có một chút bất an cũng bình tĩnh trở lại.
Thổi tắt cây nến, Trường Ninh xốc lên chăn ngủ nhẹ nhàng nằm xuống, hướng về Tô Hạo nằm nghiêng, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm của Tô Hạo, hài tử này đã phá vỡ đi sự cô độc sâu thẳm trong trái tim nàng, giờ phút này trở thành của nàng, sở hữu tất cả của nàng.
Một đạo tia chớp chói mắt xuyên qua tầng tầng màn che, tiếng sấm kinh thiên động địa theo sau vang lên------
"Cạch cạch cạch! Đùng Đùng ! Ầm! Ầm! Ầm!"
Tô Hạo từ trong giấc mộng thức tỉnh, theo bản năng vươn mình ôm lấy người ngủ bên cạnh, đợi đến lúc mở mắt ra, phát hiện mình như cây tiểu thụ ôm lấy thân thể Trường Ninh, mũi cùng Trường Ninh cơ hồ chạm được đồng thời, tâm trạng ngượng ngùng, nhưng cũng không buông tay ra, thân thể cũng không dịch chuyển ---- ánh mắt Trường Ninh mênh mông lấp lánh đang nhìn thẳng vào mắt nàng.
"Chớ sợ, có ta ở đây."
Trường Ninh ôn nhu nói, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má Tô Hạo, từ nằm nghiêng biến thành nằm thẳng, kéo thân thể Tô Hạo nằm sát người nàng.
Chính mình là cái tư thế gì.....
Tô Hạo lấy lại tinh thần, khuôn mặt nhỏ đỏ lên hết sạch, buông tay ra muốn tránh người, lại bị hai tay Trường Ninh ôn nhu mà bá đạo ôm vòng lấy, không thể động đậy.
Cảm giác được thân thể Trường Ninh nóng lên, Tô Hạo lại nâng lên hai uông Thu Thủy*, chỉ thấy hai tròng mắt của Trường Ninh tĩnh như mặt nước không một gợn sóng làm cho nàng đọc không hiểu sóng gió bên trong, đang tự ngẩn ra, Trường Ninh trở mình, đưa nàng đặt ở dưới thân.
(Hai uông Thu Thủy* = ý chỉ đôi mắt đẹp ý, mình muốn tìm từ chuyển nghĩa sang tiếng việt nhưng thấy không có từ nào phù hợp nên để nguyên nghĩa rồi chú giải cho mọi người dễ hiểu thôi :D )
"Điện, Điện hạ. . . . . . Ừ. . . . . ."
Đôi mắt đẹp của Tô Hạo chớp chớp, lầm bầm kêu một tiếng, lời còn chưa dứt liền bị tước đoạt hô hấp.
Trường Ninh cúi đầu hôn lên môi nàng, ôn nhu mà mạnh mẽ, hai nhũ hoa mềm mại trước ngực áp sát vào người Tô Hạo.
Ba điểm dòng điện đồng thời chạm vào, thân thể Tô Hạo không khỏi rung động, dần dần kịch liệt.
Trường Ninh hôn lúc này cũng đã ngừng lại, khuôn mặt nhỏ ửng lên một màu phấn hồng, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ của nàng mà yêu thương, ôn nhu nói một câu,
"Đêm đã khuya, ngủ đi." Di khai thân thể.
Thân thể hai người từ thời khắc đó tách ra, Tô Hạo cảm giác được toàn bộ thế giới bỏ nàng mà đi, không cách nào nhịn được, đột nhiên xuất hiện cảm giác lạc lõng to lớn, không khỏi vươn mình ôm lấy Trường Ninh, đem đầu nhỏ dựa vào trong lòng Trường Ninh.
Khóe môi Trường Ninh hiện lên nụ cười ôn nhu, "Được rồi, ngủ đi."
Hai người lẳng lặng ôm nhau ngủ, mưa to gió lớn sấm vang chớp giật ngoài cửa sổ đã trở thành hư vô.
Sáng ngày thứ hai, Trường Ninh cùng Tô Hạo dùng điểm tâm sáng, thừa dịp sau cơn mưa mát mẻ, chính là đang ở trong hậu hoa viên tản bộ .
"Công chúa điện hạ, phủ công chúa phái người đến thỉnh cầu Điện hạ trở về một chuyến."
Trường Ninh trong lòng hơi động, "Ai phái tới ?"
"Sư phó của Điện hạ."
Sư phụ? Hắn chính là thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, cũng chưa bao giờ hỏi đến hướng đi của hai đồ nhi, ngày hôm nay làm sao lại phái người đến gọi mình ?
Trường Ninh nghi hoặc trong lòng, lệnh, "Mau chóng chuẩn bị kiệu." Ngược lại ôn nhu nói với Tô Hạo, "Ta trở về một chuyến."
Tô Hạo thấy có việc phát sinh, trong lòng tuy rằng lo lắng, vẫn gật đầu nói, "Ừ."
Trường Ninh cũng gật gật đầu, rời đi.
Trở lại phủ công chúa, Trường Ninh vừa mới bước vào phòng khách, có một vật bay thẳng tới trước trán, Trường Ninh đưa tay nhanh chóng tiếp được.
"Vèo!"
"Sư tỷ. . . . . ."
Trường Ninh vốn muốn mắng