Tiểu Kiều hừ một tiếng,"Bản tiểu thư tại sao phải đáp ứng ngươi?"
"Vì gia tộc Tô Lang ngươi."
"Gia tộc Tô Lang ta ? Bản tiểu thư có tới thư viện làm khách hay không liên quan gì đến nhà Tô Lang ta ?"
"Chẳng những có quan hệ, hơn nữa còn là quan hệ mật thiết," Huyền Tuyết đem chuyện Bạch Thực cùng Ma Môn kể lại một lần, "Nếu như Bạch Thực đích thật là Thanh Hà vương, mà Ma Môn lại giúp Bạch Thực thực đoạt được thiên hạ, gia tộc Tô Lang ngươi thân là Đại Tề Phò mã sẽ có kết cục gì, chính ngươi ngẫm lại đi."
"Nguyên lai Bạch Thực là Thanh Hà vương. . . . . . Ta liền nói người này có điểm nào đó quái lạ..."
Tiểu Kiều nghe xong, lông mày ngọn núi khẽ nhíu, tròng mắt đen lay láy chuyển động, hai loan trường tiệp nhẹ nhàng vỗ vỗ, hiển nhiên là đang rất chăm chú suy nghĩ.
Huyền Tuyết ngưng mắt nhìn, một lát sau hỏi,"Như thế nào, nghĩ kỹ không có?"
Tiểu Kiều liếc nàng một chút, "Không có!" vắt lấy tay nhỏ chạy đi rồi.
". . . . . ."
Huyền Tuyết nhìn bóng lưng Tiểu Kiều lắc đầu, xoa cằm suy nghĩ một chút, bỗng nở nụ cười.
Sáng ngày thứ hai.
Tiểu Kiều ăn xong điểm tâm, từ Chu phủ chạy ra ngoài, tay nhỏ lắc quạt đi tới thư viện của Bạch Thực.
Bạch Thực nghe báo, mặt tươi cười ra ngoài nghênh đón, chắp tay nói, "Chu công tử!"
Tiểu Kiều cũng cười chắp tay đáp lễ, "Bạch công tử."
Bạch Thực đưa tay làm một tư thế xin mời, "Chu công tử xin mời vào."
Tiểu Kiều thoải mái đi vào, cẩn thận vừa nghe, cũng không nghe được tiếng học trò đọc thơ văn, đang tự kỳ quái, chỉ nghe Bạch Thực cười nói, "Chỉ vì ngày gần đây khí trời khô nóng không chịu nổi, vì lẽ đó tạm thời ngừng khóa."
Tiểu Kiều nghe xong gật gù, "Thì ra là như vậy." Lại nói, "Tại hạ tới cũng thật là không khéo."
Bạch Thực cười nói, "Cũng không phải, là vừa vặn mới đúng," thấy Tiểu Kiều không rõ, nhân tiện nói, "Ta hôm qua mới đạt được một quyển Vương Hi Chi tiên sinh đích thực viết, Chu công tử hôm nay đến, chính là có thể cùng Bạch mỗ cùng trong lương đình, một bên thưởng thức bản vẽ đẹp của tiên sinh một bên thưởng trà, khởi bất khoái tai !"
Tiểu Kiều nghe xong, quạt trong tay càng ngày càng đung đưa vui vẻ, "Nghe Bạch công tử nói như thế, tại hạ là tới vừa đúng lúc."
Hai người nói giỡn đi tới trong viện, một vị thiếu niên tướng mạo thanh tú mỉm cười đi lên phía trước, hướng về Bạch Thực nói, "Vị này chính là Chu Hành Chu nhị công tử sao?" Thấy Bạch Thực gật đầu liền hướng về Tiểu Kiều chắp tay lễ.
Tiểu Kiều nhìn về phía Bạch Thực, "Bạch công tử, vị này chính là. . . . . ."
"Đây là Xá đệ của ta, Chu công tử có thể gọi hắn là Phất Nguyệt."
Tiểu Kiều nở nụ cười, "Hóa ra là Phất Nguyệt công tử." Nhưng trong lòng suy nghĩ, sao nghe cái tên này có vẻ không phải là tên thật, nghe giống như tên quán ăn thì giống hơn. Nàng trong lúc rảnh rỗi đều xem sách, bởi vậy những thứ này đều là hiểu .
Cho đến khi đi tới trong lương đình, Bạch Thực lệnh hai tên thư đồng mở ra trường cuốn, Tiểu Kiều xem xét, đầu trang viết ba chữ lớn "Nguyên đình tự" , lại nhìn số chữ, lại có hơn ngàn chữ , bút tích mặc dù cùng Vương Hi Chi có bảy phần rất giống, nhưng vẫn có thể phân biệt ra không phải bút tích thực.
Bạch Thực thấy Tiểu Kiều một mặt kinh ngạc, đắc ý nói, "Chu công tử xem cuốn ' Nguyên Đình Tự ' này thế nào ?"
Tiểu Kiều trong đầu nhanh chóng chuyển động, sau đó cười nói, "Tại hạ xem thiếp số chữ này rất nhiều , lại như ngàn trượng văn cẩm, khí thế hào hùng, thường ngày đem cuốn thư tịch mở ra xem, tất nhiên là vui mắt khắc sâu trong lòng đã gặp qua là không quên được."
Phất Nguyệt nói, "Chu công tử nói rất đúng, cuốn bút tích này thực không bằng thư từ khác , nhiều hơn bất quá mấy trăm chữ, như tấc cẩm phiến ngọc , chi dễ dàng tận."
Tiểu Kiều nói, "Cũng không tận nhiên, tại hạ xem bút tích cổ nhân để lại, mặc dù cũng không quá đáng mấy đi, hoặc con số, nhưng tế phẩm bên dưới cảm giác trong cổ họng thiếu cam, sau đó thì lại như thực quả trám, dư vị dài lâu, làm người không đành lòng buông tay."
Bạch thực cười gật gù, bỗng vẻ mặt mờ ám, "Bạch mỗ nghe nói phò mã gia mỗi ngày đóng cửa luyện chữ, nghĩ đến đối với thư pháp rất có trình độ, chỉ tiếc không người tiến cử, không thể đến phủ ghé thăm."
Tiểu Kiều trong lòng khó chịu, vẫn cười nói, "Phò mã gia là rể hiền của Đương Kim hoàng thượng, thân phận cao quý, há chúng ta có thể muốn gặp là gặp ? Tất cả còn xem duyên phận. . . . . ." Đang nói, chợt thấy dưới hành lang tây sương đi tới một phụ nhân xinh đẹp , một đôi mắt hoa đào quyến rũ , lông mày dài bay xéo nhập tóc vai, lấy một kiện váy dài màu xanh , bước nhẹ nhàng liên tục , hành động như Chi Lan Phù Phong, đi tới phía trước Tiểu Kiều, lúc hướng về tiểu Kiều nở nụ cười xinh đẹp, động tác so với người thường nhanh hơn rất nhiều, thân hình nhưng là lóe lên liền qua, giống như quỷ mị.
Nếu là đổi lại những người khác, nhất định bị sợ gần chết.
Nhưng Tiểu Kiều bất động thanh sắc, thứ nhất nàng đã được nghe chuyện về Ma Môn từ miệng Huyền Tuyết, thứ hai nàng thờ phụng người đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái, từ trước đến giờ không tin tà, vì lẽ đó tuy rằng miệng có như vậy, nháy mắt không khép lại, nhưng vẫn chưa làm cho người ta có cảm giác thất thố, chỉ là trong lòng thấy kinh dị mà thôi.
Cũng trong lúc đó. Thừa Nhân Sơn Trang, Ngọc Lân hiên.
Trường Ninh khuyên thái tử, "Sinh tử vốn là như vậy, huynh trưởng hãy nén bi thương."
Thái tử một mặt nước mắt, khí sắc như than, "Muội muội nói dễ dàng, nếu là Phò mã trong một đêm không còn, muội muội còn có thể ôn hòa nhã nhặn như vậy sao ?"
Trường Ninh trong lòng xúc động, băng nghiêm mặt trầm mặc không nói.
Hạo nhi cách nàng mà đi? . . . . . . Nàng hoàn toàn không dám tưởng tượng chính mình sẽ thế nào.....
Hoàng hậu xoa xoa lệ nói, "Ninh nhi, thái tử chính đang thương tâm, lời nói ngươi đừng để trong lòng."
Thái tử nói, "Lời của ta nói làm sao vậy, chỉ hận không ai có thể hiểu được nỗi bi thống trong lòng ta."
Nói xong lấy đầu va thành, "Lan phi. . . . . . Con trai lớn của ta. . . . . ."
Nguyên lai lúc thái tử