Rốt cục, Dung cô cô đi ra.
"Hạo nhi thương thế thế nào ?"
Trường Ninh một mặt hỏi, một mặt coi sắc mặt của Dung cô cô, thấy sắc mặt nàng cũng không có vẻ bi ai, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên, chỉ nghe Dung cô cô nói, "Hồi Điện hạ, mừng Phò mã nội phủ vẫn chưa bị thương, chỉ là ngoại thương khá nặng chút, đặc biệt là vết thương phần lưng sâu nhất, ngắn hạn khó có thể khép lại, có điều vẫn chưa thương tổn đến gân cốt, vừa rồi ta đã thanh tẩy cùng băng bó qua vết thương, Điện hạ hãy cứ yên tâm."
Tô phu nhân nghe xong gật đầu liên tục,"Vậy thì tốt, vậy thì tốt."
Trường Ninh nói, "Khổ cực ngươi."
Trong lòng vừa là vui mừng vừa là kinh ngạc, đương nhiên là không còn lo ngại thương thế của Tô Hạo, nhưng là -- nàng vận lên mười tầng nội lực hộ thân, bị Thanh Hà Vương đánh một chưởng còn bị gãy xương, làm sao Hạo nhi không hề có nội lực, bị một chưởng toàn lực của Thanh Hà Vương lại không bị sao ? Chẳng lẽ nói chưởng kia của Thanh Hà Vương kì thực chưa có đánh trúng Hạo nhi, thân thể của Hạo nhi căn bản chỉ là bị chưởng phong đánh bay, lúc rơi xuống đất té bị thương mà thôi ? Quả thực nếu là như vậy, ít nhiều sư phụ đúng lúc xuất thủ cứu giúp. . . . . .
Trường Ninh nghĩ tới đây muốn hướng về Ngũ Chỉ Kiếm tạ ơn, đưa mắt chung quanh, trong phòng từ lâu không thấy thân ảnh của Ngũ Chỉ Kiếm.
Nguyên lai Ngũ Chỉ Kiếm vẫn đang suy nghĩ về bóng người màu xanh ở trong nội viện kia, lúc này đã đến phò mã phủ ngó nhìn xung quanh tìm kiếm.
Dung cô cô nhìn vai trái của Trường Ninh một chút, "Điện hạ thương. . . . . ." Định kiểm tra vết thương cho Trường Ninh.
Trường Ninh không chờ nàng nói xong nhân tiện nói, "Vết thương của ta cũng không lo ngại, ngươi vì Phò mã chữa thương khá là mệt mỏi rồi, xin mời đi nghỉ ngơi."
Sở dĩ nói như vậy, một mặt Huyền Tuyết đã thay nàng xử lý vết thương, mặt khác nàng không quen bị người khác đụng chạm thân thể, Huyền Tuyết là tỷ muội mười mấy năm, có thể tính là ngoại lệ.
Dung cô cô đi rồi, Huyền Tuyết nói với Trường Ninh rằng.
"Kỳ thực đêm nay nếu ngươi cùng Thanh Hà Vương không một lời đoạn tuyệt, chúng ta cùng Thanh Hà vương xem ra còn lòng vòng dài dài."
Trường Ninh cũng không giải thích, chỉ lạnh lùng nói, "Người này nhất định phải chết. Đồng đảng của hắn cũng vậy."
Bởi vì bọn họ biết Hạo nhi là nữ tử. Ma Môn tu luyện chính là công phu tà môn, có thể khám phá ra huyền cơ của người khác cũng là điều bình thường.
Huyền Tuyết lắc lắc đầu, cảm thấy Trường Ninh quá là nghiêm túc.
Trường Ninh hướng về Tô phu nhân nói, "Vị này chính là đồng môn sư tỷ của bổn cung, phiền phu nhân an bài một phòng an tịnh một chút."
Biết công lực Huyền Tuyết tiêu hao cực sâu, không tiện dạ hành.
Tô phu nhân nói, "Hảo", nói với Huyền Tuyết "Cô nương xin mời đi theo ta."
Huyền Tuyết cố ý nói, "Ta muốn cùng công chúa và Phò mã ngủ chung một giường."
Tô phu nhân cười nói, "Quả nhiên là lời nói của hài tử." Nói xong càng lôi một cánh tay của nàng kéo ra khỏi phòng ngủ, Mặc dù biết Huyền Tuyết cùng công chúa tình như tỷ muội, nhưng thân phận của Tô Hạo ít người biết vẫn an toàn hơn, vì lẽ đó, ngủ chung một giường quả thực không tiện .
"Hạo......."
Trường Ninh ngồi vào bên giường, nhẹ nhàng nắm chặt tay nhỏ Tô Hạo, một tiếng khẽ gọi, hai hàng châu lệ không một tiếng động lướt xuống.
"Thật là cô nương khờ. . . . ."
Mình chính là một động vật nhỏ đáng thương, còn mở rộng ra đôi cánh bảo vệ người khác.
Trường Ninh ôn nhu oán trách , đem tay nhỏ của Tô Hạo ôn nhu đặt lên trên má, lại nói, "May là ngươi không có chuyện gì, không phải vậy. . . . . ." Rốt cuộc là tính về quan hệ, vế sau lại càng không nói ra được.
Lông mi Tô Hạo giật giật, nàng giờ khắc này thật ra vô cùng tỉnh táo, mới đầu là bởi vì thân thể đau đớn không còn khí lực mở mắt, bây giờ là tham lam ôn nhu của Trường Ninh không muốn mở mắt.
Trường Ninh nhẹ nhàng đặt xuống mu bàn tay của Tô Hạo một nụ hôn, sau đó mặt hướng về phía Tô Hạo nằm nghiêng xuống, đem tay nhỏ của Tô Hạo đặt ở trước ngực, bởi vì xương vai trái bị gãy không có khí lực, nếu không thật muốn nắm lấy tay trái xoa xoa an ủi khuôn mặt nhỏ của Tô Hạo.
Phò mã mới vừa lớn lên, đã biết bảo vệ bổn cung, tương lai còn dài. . . . . .
Trường Ninh nghĩ tới đây trên mặt chậm rãi nở ra nụ cười hạnh phúc, nếu Nguyệt Lão đem Phò mã đưa đến bên cạnh mình, nàng nguyện sẽ không để phò mã đi, nàng không những muốn nhìn phò mã lớn lên, còn muốn cùng Phò mã cả đời tư thủ, vĩnh viễn không chia cách. . . . . .
Lúc này tại thư viện của Bạch Thực.
Thanh Hà vương nằm ở trên giường nhỏ, sắc mặt xám xịt, ánh mắt vô hồn, tuy rằng tình cờ cũng sẽ liếc mắt nhìn Phất Nguyệt cùng Thanh Nguyệt, nhưng ánh mắt làm người sởn cả tóc gáy -- dường như ở trong mắt hắn, Thanh Nguyệt cùng Phất Nguyệt đều là người chết.
"Không thể, không thể, không thể. . . . . ."
Trong miệng không ngừng lặp lại ba chữ này.
Tuy rằng chủ nhân sau khi bị Ngũ Chỉ Kiếm đánh rơi xuống đất chưa từng nói câu khác, nhưng Thanh Nguyệt cùng Phất Nguyệt dĩ nhiên phát giác được chủ nhân đã mất đi toàn bộ nội lực, sự tình tới quá đột nhiên, chính là hai người họ cũng khó có thể tiếp thu được sự thật tàn khốc này.
Phất Nguyện vén lên váy dài đi lại trong phòng nói, "Tất cả những thứ này đến tột cùng là làm sao phát sinh? Đến tột cùng là làm sao phát sinh?"
Thanh Nguyệt cũng cảm thấy sự tình kỳ lạ, "Muốn nói có thể hấp thụ nội lực đối thủ, trong chốn võ lâm cũng không phải không có, chỉ là thất truyền đã lâu, hơn nữa coi như là cái môn Hấp Tinh Đại Pháp trong truyền thuyết là có thật, muốn hấp thu nội lực đối phương cũng phải có một quá trình rõ ràng, Vương Gia không thể không phát hiện được, hắn sở dĩ phải chịu kích động lớn như vậy, một mặt là bởi vì suốt đời mất đi nội lực, mặt khác cũng là quan trọng nhất -----là hắn không hiểu tại sao lại mất đi nội lực."
"Làm sao mất đi nội lực , cái này còn phải nói sao, nhất định là bị đối thủ hút đi," Phất Nguyệt nói xong, bẻ bẻ ngón tay đếm