"Được rồi, ngươi luôn luôn vô sự bất đăng tam bảo điện ," hai tay tiểu Kiều để trước ngực, "Nói thẳng đi, hôm nay tới tìm bản tiểu thư lại có chuyện gì?"
"Làm sao, Bổn cung chủ không có chuyện gì thì không thể tìm đến Chu đại tiểu thư sao?" Huyền Tuyết trực tiếp đi vào phòng của Tiểu Kiều, cầm trong tay trường kiếm phóng tới trên bàn, hướng về trên ghế ngồi xuống, "Ở trong lòng Chu đại tiểu thư, Bổn cung chủ chính là người yêu thích xông vào khuê phòng người khác, là người thích uống chung ly với người khác ? Phải biết trong lòng Bổn cung chủ đã sớm buông hết cừu hận, tìm một tri kỷ thoái ẩn núi rừng, rảnh rỗi xem hoa nở hoa tàn, thong dong cười ngắm sông núi, sơn một vùng, nước một mạch, phiêu diêu tự tại." (Lời của edit: Liệu đây có phải là tỏ tình không ta ? >.<)
"Quy ẩn núi rừng? Vậy rất tốt a, " Đôi mắt tiểu Kiều lóe sáng, "Bản tiểu thư xem, người tri kỷ này không kiếm đâu xa, chính là băng sơn công chúa kia, hai người sư tỷ muội các ngươi , hiểu nhau, nhung nhớ, tụ lại cùng nhau, đúng lúc là một đôi Hắc Bạch vô thường, ơ, không đúng, là Hắc bạch song sát, đồng thời quy ẩn núi rừng tiêu diêu tự tại, còn Tô Lang thuộc về bản tiểu thư, vừa có thể làm tròn tâm nguyện quy ẩn của ngươi, cũng thành toàn cho mỹ duyên của bản tiểu thư ta cùng với Tô Lang, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện?"
"Bổn cung chủ nói tri kỷ là có thể cùng giường cùng gối . . . . . ." Huyền Tuyết nói xong, ngón tay nhỏ bé có tiết tấu gõ gõ lên mặt bàn, ngắm nghía vẻ mặt của Tiểu Kiều, hồi lâu nói, "Nghe ý tứ của Chu đại tiểu thư, nếu như Tô Lang là nữ tử, Chu đại tiểu thư cũng vẫn si tình như cũ không thay đổi?"
Tiểu Kiều ngẩn ra, ". . . . . . ?"
Huyền Tuyết xua tay, "Chu đại tiểu thư không nên tưởng thiệt, Bổn cung chủ chỉ là đùa một chút."
Chuyện như vậy cũng đem ra đùa giỡn, tiểu Kiều nhất thời giận không chỗ phát tiết, "Coi như Tô lang là nữ tử, có tài mạo và tính tình như thế, bản tiểu thư vẫn nguyện ý gả cho nàng, coi như Quạ đen như ngươi là nam tử, bản tiểu thư ta nhìn cũng chẳng thèm nhìn, bản tiểu thư nói như thế đủ hiểu chưa ?"
Huyền Tuyết gật gù, "Rất rõ ràng, " nói xong đứng lên, cầm lấy trường kiếm, "Kỳ thực Bổn cung chủ hôm nay tới là muốn nói cho Chu đại tiểu thư, sau này không nên đi đến thư viện của Bạch Thực, thân phận của ngươi đã sớm bại lộ." Nói xong thân hình lóe lên, biến mất không còn tăm hơi.
Cái gì gọi là thân phận của ta đã sớm bại lộ?
Tiểu Kiều nắm cằm nhỏ trắng nõn, một mặt không rõ, cho đến khi cẩn thận suy nghĩ một chút, vừa mới như có điều suy nghĩ gật gù.
"Sư phụ. . . . . . Xảy ra chuyện gì?"
Huyền Tuyết đi tới phủ công chúa, thấy Ngũ Chỉ Kiếm một mặt băng sương, râu mép nhếch lên rất cao, mấy thị vệ phủ công chúa chính là đang đi tới đi lui vận chuyển xác chết, còn có mấy gia đinh khác đang trong nội viện thanh tẩy vết máu loang lổ trên mặt đất, không khỏi lấy làm kinh hãi.
"Không có gì, " Ngũ Chỉ Kiếm giọng ồm ồm nói, "Sư phụ chính là phát tiết một chút chút."
Nổi nóng?
Huyền Tuyết khá là kinh ngạc, Ngũ Chỉ Kiếm tuy rằng mọi ngày đều là treo một vẻ mặt già nua lạnh lẽo, nhưng cực kì ít khi tức giận phát hỏa, mỗi lần phát tiết, mặt mày như Phong Vân Lôi Điện, thủ pháp càng là sấm vang chớp giật, thường thường không để ý lẽ thường thế tục, chuyện gì cũng có thể làm.
"Những người này rốt cục là người nào ?"
Huyền Tuyết chỉ vào xác chết đang được nhấc đi hỏi.
Ngũ Chỉ Kiếm đầu tiên chính là không để ý, cho đến khi Huyền Tuyết truy hỏi mãi, Ngũ Chỉ Kiếm mới nói, "Ma Môn sống thiếu kiên nhẫn."
"Kỳ quái, người của Ma môn tại sao quy mô lớn tìm sư phụ trả thù?" Huyền Tuyết vô cùng không rõ, suy nghĩ một chút nói, "Lẽ nào tối hôm qua một chưởng kia của sư phụ đã đánh trí mệnh Thanh Hà Vương ?"
Ngũ Chỉ Kiếm lắc đầu, "Sư phụ lúc đó chỉ là vì cứu tiểu Phò mã, sử dụng nội lực không đủ năm phần mười, lấy nội lực của Bạch Thực, tuyệt đối không thể bị trọng thương, ngày trước lão phu còn tưởng rằng giang hồ nghe sai đồn bậy, phỉ báng danh dự Ma Môn, bây giờ nhìn lại, người Ma Môn này độ lượng thực sự không phải như giang hồ đồn đại" Ngũ Chỉ Kiếm nói tới chỗ này dừng một chút, lại nói, "Đáng tiếc chạy thoát hai người. . . . . . Có thể tại trước mặt lão phu chạy thoát, khinh công của bọn họ đã đạt tới đỉnh cao."
Hai người chạy thoát được này, một người trong đó là Liệt Nhật tông Phó Tông Chủ, tên còn lại như là Hàn Nguyệt tông cao thủ.
"Vương Gia, thuộc hạ vô năng, không thể vì vương gia rửa nhục, xin Vương Gia trách phạt!"
Hai người quỳ gối trước giường Thanh Hà vương khóc rống thỉnh tội.
Bởi vì thân phận đã bại lộ, triều đình lúc nào cũng có thể phái người thanh tra tịch thu thư viện, Thanh Hà vương đã chuyển chỗ ở đến một nơi khác.
Thanh Hà vương lúc này đã khôi phục thần trí, nghe vậy không tỏ rõ ý kiến, chỉ nói, "Sao chỉ có hai người các ngươi trở lại ? Phất Nguyệt đâu ?"
"Hồi Vương Gia. . . . . Phất Nguyệt....."
Hai người đều biết quan hệ của Phất Nguyệt với Vương gia không phải như bình thường, này đây không dám đem tin báo tử của Phất Nguyệt hồi báo Vương gia."
Các ngươi không nói, bản vương cũng biết. . . . . Phất Nguyệt đã cách bản vương mà đi rồi. . . . . ."
"Xin Vương Gia nén bi thương..."
Khóe mắt Thanh Hà vương tuôn xuống hai dòng lệ, "Bản vương đã sớm mất đi phụ mẫu, hiện tại lại mất đi nội lực, mất đi Phất Nguyệt, bây giờ đã không có cái gì để mất....."
Thanh Nguyệt bởi vì phụ trách chăm sóc Thanh Hà vương, này đây vẫn chưa tham gia hành động báo thù Ngũ Chỉ Kiếm, đang bưng chén thuốc đi tới, nghe vậy thả ra khay trong tay, quỳ xuống đất nói, "Xin Vương Gia sớm làm định đoạt, thành tựu thiên hạ Bá Nghiệp!"
Các đệ tử Ma Môn khác cũng cúi đầu quỳ dập xuống đất, "Thiên Địa Bất Nhân, Dĩ Vạn Vật Vi Sô Cẩu, bây giờ khí số Tề triều đã hết,