Trong lúc giúp Tô Hạo vấn tóc, Trường Ninh bỗng nói rằng.
"Phụ hoàng đã trở lại Kinh Thành."
Tầm mắt Tô Hạo chính là đang đặt ở trên tủ quần áo, phát hiện tủ quần áo đã được sắp xếp lại chỉnh tề, chợt nhớ lại tối qua là mình thu thập xiêm y vò thành một đống nhét vào trong tủ, từ sáng sớm đến giờ các thị nữ vẫn chưa được phép tiến vào phòng ngủ, không cần phải nói nhất định là Trường Ninh tự tay làm, không khỏi cười khẽ.
". . . . . . Phụ hoàng đã trở lại kinh thành?"
Bởi vì thất thần, Tô Hạo đáp lại có chút chậm chạp.
Trường Ninh vẫn chưa để ý, một bên giúp Tô Hạo xuyên trâm gài tóc, "Thái tử cũng đồng thời trở về, vì chuyện của hai mẹ con Lan Phi, cả người thái tử bị thương rất nặng, ngày hôm nay Phò mã cùng Bổn cung đi thăm thái tử một chút, luận về vai vế, thái tử cũng là huynh trưởng."
Tô Hạo gật gù, "Ừ, ta cũng muốn sớm một chút đi an ủi thái tử điện hạ."
Trường Ninh lại nói, "Thuận tiện đi thỉnh an Hoàng Tổ mẫu, Hoàng Hậu cùng Phụ Hoàng, mẫu hậu cùng hoàng tổ mẫu đều nói mấy tháng này chưa gặp phò mã, đã có chút nhớ nhung phò mã rồi."
Tô Hạo trong lòng ấm áp, "Ta cũng muốn gặp bọn họ."
Càn cùng điện.
Hoàng đế chỉ ngủ hai canh giờ liền thức dậy.
Tối hôm qua vừa mới trở lại Kinh thành, liền ngay lập tức triệu tập tướng các doanh tự mình khống chế Tam đại doanh ---- 3000 doanh, mười đám doanh cùng Thần Sách doanh ba doanh Đề đốc, một lần nữa bố trí phòng vệ Kinh Thành.
Trong đó mười đám doanh là Bộ Binh doanh, phái đi trinh sát tuần hành ngõ phố Kinh Thành, phàm thấy phóng hỏa trộm cướp, giết chết không cần luận tội; 3000 doanh là Cung Tiễn Doanh, lệnh thay gác cổng binh lính, bảo vệ chín cổng Kinh Thành, nghiêm ngặt kiểm ra người ra vào thành, gặp người nào khả nghi, liền có thể lập tức bắt giữ cùng thẩm tra.
Thần Sách doanh là kỵ binh doanh, Hoàng đế cho rằng tình thế trước mặt vẫn chưa cần đến binh lính tinh nhuệ ra tay, bởi vậy vẫn chưa bố trí nhiệm vụ, chỉ lệnh tăng mạnh xung phong cùng bày binh bố trận luyện tập.
"Hoàng thượng phải bảo trọng Long thể mới phải."
Canh giữ ở ngoài tẩm điện, thái giám tổng quản Lý công công nghe được động tĩnh của Hoàng Thượng bên trong đã rời giường, một mặt lệnh cung nữ bưng lên tịnh khăn cùng nước đi vào hầu hạ Hoàng đế rửa mặt, một mặt tiến lên khuyên Hoàng đế nghỉ ngơi nhiều một chút.
Hoàng đế thở dài, "Bây giờ Kinh Thành bẩn thỉu xấu xa, trẫm làm sao có thể gối cao yên giấc?"
Lý công công nói, "Hoàng thượng xin thứ cho lão thần nói thẳng, càng là ở thời khắc bất thường, hoàng thượng càng là phải bảo trọng Long thể, đặc biệt là hiện tại thái tử tinh thần uể oải suy sụp, thái tôn lại bất hạnh chết trẻ. . . . . ."
"Được rồi, " Hoàng đế vung vung tay ra hiệu Lý công công không nên nói nữa, ngồi xuống long ỷ, nhìn bức bình phong sơn thủy ở phía sau ngự tháp xuất thần.
Lý công công thấy, trong lòng hơi động, "Hoàng thượng chẳng lẽ. . . . . ."
Hoàng đế gật gù, "Đúng vậy a, trẫm mấy ngày nay trong lòng trống trải, đều là lo lắng giang sơn của Thái tổ hoàng đế lại mất trong tay trẫm, quả thực nếu như vậy trẫm sau trăm tuổi sao còn mặt mũi mà gặp liệt tổ liệt tông....." Tề Minh Đế nói xong thởi dài, "Từ lúc ở Thừa Nhận sơn trang nghỉ ngơi trẫm đã nghĩ sẽ phái một hoàng tộc tâm phúc đi trấn thủ Thái Sơn, nhưng nghĩ từ lúc đấy đến giờ vẫn chưa nghĩ ra người thích hợp để đi trấn thủ."
Trong lòng Lý công công cũng muốn tiến cử một người, chỉ sợ Hoàng đế từ lâu nghĩ được, bởi vì có điều nghi ngờ, vì lẽ đó nào dám tự định đoạt, bởi vậy vẫn chưa mở miệng.
Lúc Trường Ninh cùng Tô Hạo đến Thọ Xương cung thỉnh an Hoàng thái hậu, Tề Minh Đế cùng hoàng hậu vừa vặn cũng đang ngồi ở đó.
Tô Hạo liền tiến lên từng cái hành lễ vấn an.
Hoàng thái hậu lôi kéo tay nhỏ của Tô Hạo không chịu thả, Tề Minh Đế liền sai người để thêm một chiếc đệm bên cạnh Hoàng Thái hậu để Tô Hạo ngồi.
"Thật sự là tìm hết trong thiên hạ cũng không tìm được người nào nho nhã mỹ mạo như Tô Hạo, mấy ngày không gặp, khuôn mặt nhỏ này càng ngày càng xinh đẹp tuyệt trần rồi." Hoàng thái hậu vuốt vuốt mu bàn tay Tô Hạo nói rằng, "Ngày đó ai gia nghe được Phò mã bị tập kích, bị thương, lòng đau đến nỗi một đêm không ngủ."
Tô Hạo vội nói, "Tôn nhi bất hiếu, khiến hoàng tổ mẫu lo lắng."
Hoàng hậu hỏi, "Há chỉ Hoàng tổ mẫu ngươi lo lắng, mẫu hậu cùng với phụ hoàng ngươi lòng cũng đau như cắt đây."
Tô Hạo lời nói lên từ đáy lòng, "Nhi thần ngu dốt được phụ hoàng tín nhiệm, khâm định là Tân Khoa Trạng Nguyên, sau lại tứ hôn công chúa điện hạ, hưởng hết vinh hoa phú quý, nhưng với đất nước lại không phụng sự được gì, lại còn khiến cho phụ hoàng cùng mẫu hậu lo lắng, trong lòng nhi thần thực sự hổ thẹn không ngớt."
Nàng khi nói chuyện, ánh mắt lưu chuyển, dường như giọng nói thấm vào lòng người, giọng nói lại càng trong trẻo dễ nghe, thêm nữa lời nói lại xuất phát từ tận đáy lòng mà nói ra đích thực có chân tình, khiến cho Hoàng thái hậu, Hoàng đế, Hoàng Hậu nhìn nàng cũng thấy vui vẻ, nghe mà như mở cờ trong bụng, hận không thể nâng lòng bàn tay nàng lên mà hôn một cái.
Lúc này, chỉ thấy Trường Ninh khẽ mở môi đỏ, lạnh lùng thốt, "Phò mã vẫn là chuyên tâm luyện chữ đi."
Hoàng hậu nghe xong oán trách Trường Ninh một hồi, xem xem thái độ của ngươi là gì, Phò mã một mảnh hiếu tâm, ngươi cho một câu nói lạnh thấu xương tủy.
Hoàng đế cũng trừng Trường Ninh một chút, ngược lại cười đối với Tô Hạo nói, "Nữ nhi của trẫm chính là tính khí như vậy, chỉ sợ thường ngày phò mã gặp không ít chuyện lúng túng," Thấy mặt Tô Hạo đỏ lên cũng không hồi đáp, liền đổi chủ đề, "Chữ của phò mã trẫm thấy viết vô cùng tốt, làm sao bây giờ còn đang luyện chữ ?"
Tô Hạo trả lời, Nhi thần hiện tại đang luyện viết chữ đại, vừa để hoạt động gân cốt, cường thân kiện thể, thứ hai cũng có thể tu tâm dưỡng tính."
"Không sai, không sai, " Hoàng đế gật đầu liên tục, "Thái phó của trẫm cũng đã từng dạy trẫm viết chữ lớn, nhưng trẫm lại không kiên trì học, học không được mấy ngày lại không học nữa, ha ha ha."
Hoàng thái hậu sẵng giọng, "Cũng không phải là chuyện vinh dự gì, Hoàng đế còn cười được."
Hoàng đế cười nói, "Trẫm ngày hôm nay hài lòng, vì lẽ đó nhiều lời hơn chút." Nói tới chỗ này vỗ vỗ đùi, thở dài nói, "Cẩn thận nghĩ đến, đã mấy ngày chưa từng