Huy Châu Thanh Hà.
Canh ba nửa đêm, Huyền Tuyết cùng Trường Ninh thu thập thỏa đáng, trước khi đi, Huyền Tuyết không nhịn được hỏi.
"Chúng ta thật sự là sẽ mặc y phục như này hiện thân ở Thanh Hà vương phủ sao?"
Các nàng một người mặc hắc y phục, một người bạch y phục, đều là trang phục bản sắc, rất dễ dàng bị Thanh Hà vương nhận ra.
Trường Ninh nói, "Đương nhiên, ta không mặc y phục này, cảm giác dùng kiếm không được thuận lợi."
Huyền Tuyết gật đầu, "Kỳ thực ta cũng thế, không mặc y phục như này, thậm chí còn quên mất mình là cung chủ."
Hai người nhìn nhau nở nụ cười, thân hình lóe lên, tự cửa nhảy ra.
Thanh Hà vương phủ xây dựng cực kỳ hùng vĩ, hành lang trùng trùng điệp điệp, ở mỗi cái mái cong vểnh lên đều treo một đèn lồng lưu ly, nguyệt quang, tuyết quang, kim quang, hào quang ánh xạ, tráng lệ bên ngoài, bên trong lại không nói ra được có bao nhiêu không khí thần bí.
Thân hình Huyền Tuyết cùng Trường Ninh như hai mảnh lá cây bay vào, rơi xuống đất không hề có một tiếng động.
"Ngươi xác định Thanh Hà vương không ở tiền tuyến mà ở vương phủ?"
Trường Ninh ném lấy ánh mắt dò hỏi.
Huyền Tuyết gật đầu, lấy ánh mắt trả lời, "Tuyệt đối tin cậy."
Vạn vật im tiếng, bên trong bỗng vang lên tiếng nhạc, một trận đạn nhanh , boong boong tiếng, rung động tâm hồn, Trường Ninh cùng Huyền Tuyết chỉ cảm thấy mười ngón tay tê dại, không khỏi tâm linh rùng mình, vội vàng vận lên nội lực bảo vệ tâm thần.
Động thủ không ngại động phải tiểu nhân, nhớ kĩ là phải trấn định.
Hai người liếc nhau một cái, nhắc nhở lẫn nhau.
Huyền Tuyết hai năm trước đã phái người nằm vùng ở bên cạnh vương phủ Thành Hà, vì lẽ đó có bản vẽ tường tận vương phủ, vì vậy Huyền Tuyết đối với kiến trúc vương phủ hết sức quen thuộc, lập tức đi phía trước dẫn đường, đi thẳng đến hậu hoa viên, đi tới khối đá Thái Hồ giả sơn thì dừng lại lấy ra một tờ giấy.
Trường Ninh đi theo phía sau Huyền Tuyết, đi qua bụi cây trúc, chợt thấy trên đỉnh đầu lá trúc rơi xuống như mưa, cảm thấy khác thường -----Trúc bốn mùa bình thường không tập trung nhiều lá như vậy, không khỏi dừng bước lại, đưa mắt nhìn chung quanh, nhìn thấy bên trái cách đó không xa ở góc tối có một thiếu niên khoác một thân áo màu đỏ tươi, vẻ mặt lành lạnh, thấy nàng quay đầu, hướng về nàng khoát tay áo một cái, thân hình bỗng nhiên biến mất.
Thiếu niên này là địch hay bạn ? Xua tay lại là ý gì?
Trường Ninh trong lòng vừa nghi mà hoặc, lông mày không khỏi nhăn lại.
"Người đang tại thư phòng."
Huyền Tuyết xem xong nội dung trên giấy, thân hình lóe lên, nhìn thoáng qua Trường Ninh bên cạnh, ra hiệu Trường Ninh theo sau lưng.
Chẳng lẽ là người nằm vùng của Huyền Tuyết cung ? Trẻ như vậy mà công phu cao thâm khó dò....
Trường Ninh âm thầm suy đoán trong lòng, mặc dù không đáp án, cũng biết lần hành động này sớm bị đối phương đoán được, lành ít dữ nhiều, muốn ngăn cản Huyền Tuyết tiến lên, lúc này đã muộn, bóng người Huyền Tuyết đã nhảy vọt đến thư phòng.
"Nhào --!"
Hai chân Huyền Tuyết vừa hạ xuống đất, một chiếc lồng sắt bắn ra từ bốn phía bay tới, mơ hồ mang theo tiếng sấm gió, phủ đầu chụp xuống.
"Sư tỷ cẩn thận!"
Trường Ninh không khỏi kêu một tiếng.
Huyền Tuyết tuy rằng bất ngờ, nhưng hoàn toàn không sợ, vận lên nội lực, quanh thân tỏa ra kiếm khí uy nghiêm đáng sợ , thân hình như bảo kiếm ra hộp, nhanh như chớp đón lồng sắt xoay quanh mà lên, trong nháy mắt đem lồng sắt cắt thành vô số kim loại rơi xuống mặt đất.
Trường Ninh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, từ sau lưng rút ra trường kiếm, phi thân nhảy vọt đến phía sau Huyền Tuyết, cùng dựa vào lưng Huyền Tuyết mà đứng, răng ngọc hơi cắn môi, "Sư tỷ, chúng ta rơi vào bẫy rồi."
"Vốn là biết rõ trong sơn có hổ cũng không lùi bước, bên trong có bẫy cũng không khác biệt lớn," Huyền Tuyết ngữ khí vô cùng ung dung, "Hơn nữa sư tỷ ta nội lực mới vừa luyện đến tầng thứ mười năm, còn chưa cùng người giao thủ, không biết uy lực làm sao, ngày hôm nay liền muốn thử xem thân thủ thế nào."
Trường Ninh cười nhạt, "Chúc mừng sư tỷ."
"Tiểu cung phấn đây? Gần nhất có tiến bộ hay không ?"
"Sư muội bất tài, bây giờ công được bách huyệt, nội lực hơi so với sư tỷ cao bốn tầng."
". . . . . . ? !" Huyền Tuyết không thể tin vào tai của mình, "Còn kém một tầng liền có thể so sánh với sư phụ ?"
"Đúng là như vậy" Trường Ninh khẽ mở môi đỏ, "Ta nói đùa."
"Tốt tiểu cung phấn, ngươi lại dám đùa giỡn sư tỷ? !"
Huyền Tuyết nắm gót chân đá Trường Ninh một cước.
Ngay vào lúc này, cửa thư phòng"Kẹt kẹt" một tiếng mở ra, Thanh Hà vương đang từ phía sau mọi người đi ra, vỗ tay cười nói, "Bản vương thật khâm phục hai người các ngươi, lúc trước không đem thư viện Bạch Thực để ở trong mắt, đứng trên nóc nhà nói chuyện sôi nổi một hồi, bây giờ đi tới quý phủ của bản vương cũng không coi ai ra gì, biết rõ rơi vào nghịch cảnh vẫn còn nói đùa được."
Huyền Tuyết nở nụ cười, "Ta làm sao so sánh được với tiêu sái của Vương gia, đêm hôm đi thẳng từ cửa chính vào bái phỏng phò mã."
Ánh mắt Trường Ninh đảo qua một vòng những người bảo hộ của Thanh Hà Vương, phát hiện ngoại trừ Thanh Nguyệt từng gặp ra, dáng dấp của thiếu niên áo đỏ vừa gặp trong bụi trúc đó cũng có trong hàng ngũ, vẫn là một vẻ mặt hững hờ.
Người này đến tột cùng là. . . . . .
Tuy rằng trong lòng nghi hoặc, đối đầu kẻ địch mạnh, Trường Ninh không dám phân tâm, thầm vận nội lực tụ với bàn tay phải, "Vèo!" Búng một ánh kiếm, thẳng hướng về ngực Thanh Hà vương mà bay tới, Thanh Hà vương mặc dù nội lực hoàn toàn biến mất, nhưng võ công vẫn còn, lập tức nhẹ nhàng né qua.
Huyền Tuyết thấy, vừa khinh vừa hỉ nói, "Ngươi còn nói là nói đùa ! Công lực rõ ràng đã đạt đến tằng mười chín!"
Trường Ninh nhẹ như mây gió trả lời, "Ta sợ sư tỷ đố kị."
"Tốt tiểu cung phấn. . . . . ."
Huyền Tuyết chưa nói xong, Thanh Hà Vương Nhất thanh ra lệnh, mọi người cầm binh khí oanh một tiếng tiến lên, Huyền Tuyết cùng Trường Ninh song song vung vẩy trường kiếm nghênh địch, lập tức Đao Quang Kiếm Ảnh, leng keng không ngừng bên tai, hoà mình.
"Sư tỷ, những người này giao cho ngươi!"
Cùng mọi người giao thủ thử sâu cạn, biết Huyền Tuyết đối phó với bọn người này nhất định sẽ không biểu hiện ra dấu hiệu thất thế, Trường Ninh nói một tiếng, hai tay lung lên thân hình bay lên, nhảy ra khỏi vòng vây, xoay người trên không trung, vút nhanh mà xuống, trường kiếm một chiêu "Đảo quyển thiên hà" từ trên cao đâm tới, nhất thời tung ra trăm ngàn điểm hành quang, phủ xung quanh thân hình Thanh Hà vương.
Thanh Hà vương chỉ cảm thấy một luồng băng hàn cương phong đang ập tới, không thể tiến vào, lùi cũng không xong, trán không khỏi toát ra mồ hôi hột, toàn thân run rẩy.
Thế ngàn cân treo sợi tóc, Thanh Nguyệt vận