"Hạo nhi . . . . . ."
Hai tay Trường Ninh đang ôm eo chuyển sang ôm đầu Tô Hạo, ngón tay đan xen vào làn tóc đen mềm mại như lụa của Tô Hạo, lật một thân, đem thân thể Tô Hạo cố định ở dưới người, hơi thở có chút bất ổn.
Tô Hạo giương lên làn mi dài, trong đôi mắt đẹp tràn ngập một tầng hơi nước, thần sắc ba phần ủy khuất bảy phần khó nhịn.
Thời khắc nghe được tiếng "Ưm" của Trường Ninh phát ra, đâu óc nàng dường như có vô số lôi điện lóng lánh truyền từ chân trời truyền tới, cả người như muốn sung huyết, đã không cách nào khống chế chính mình, không ngờ sẽ bị Trường Ninh đột nhiên đánh gãy.....
Khuôn mặt trắng nõn của Trường Ninh nhiễm một tầng màu ửng hồng, đôi mắt đen lánh gợn lên sóng tình lăn tăn, nồng đậm yêu thương.
Đối diện với tầm mắt của Trường Ninh, ánh mắt Tô Hạo một khắc rơi vào mê ly, Vật Ngã Lưỡng Vong.
Trường Ninh một tay chống thân thể, một tay kia nhẹ nhàng mà linh hoạt cởi đi áo ngủ trên người mình, giơ tay nhẹ nhàng thả xuống giường.
Toàn bộ khuôn ngực đẹp đẽ nõn nà của Trường Ninh hiện sừng sững trước mặt Tô Hạo, làm cho con ngươi của Tô Hạo như muốn phóng to hết cỡ, quả nhiên là "Nhìn ngang thành lĩnh bên cạnh Thành Phong, xa gần cao thấp các không giống" , ánh mắt thong dong nhìn đến, hai khỏa ngực cao ngất kia so với trước kia càng thêm mỹ lệ mê người.
Nhìn thấy dáng vẻ ngu dại của Tô Hạo, khóe môi Trường Ninh không khỏi nở lên một tia dịu dàng yếu ớt, ôn nhu nói, "Cũng không phải chưa từng xem, " thân thể óng ả, bóng mượt trầm xuống, kề sát trên người Tô Hạo.
Mặc dù chỉ là nhẹ nhàng tiếp xúc cùng ma sát, Tô Hạo chợt cảm thấy từng đợt sóng tê dại truyền khắp toàn thân, không khỏi nâng lên đôi chân trắng nõn thon dài, ngẩng đầu lên mà hôn mà mút lấy đôi môi của Trường Ninh, lại bị ngón tay Trường Ninh che lại trước môi.
Tô Hạo ngược lại ngậm lấy ngón tay Trường Ninh khẽ mút lấy, Trường Ninh đem những ngón tay nhẹ nhàng rút ra.
Mắt thấy trong con ngươi của Tô Hạo có hơi nước ngưng tụ như giọt nước mưa rơi xuống, hai tay Trường Ninh ôn lấy lưng Tô Hạo, mang theo nàng trở mình, trên môi nở ra nụ cười nhạt, "Người vừa nãy dùng sức xé quần áo của Bổn cung, ngược lại khiến cho Bổn cung cảm thấy không thoải mái."
". . . . . ."
Tô Hạo nằm nhoài trên người Trường Ninh, khuôn mặt nhỏ không khỏi biến hồng.
Lúc đó Tô Hạo một lòng chỉ muốn loại trừ đi trói buộc trên người Trường Ninh, động tác ngang ngược mà lại không nắm được trọng điểm, sau khi mở ra vạt áo lại dùng sức lôi kéo, thực sự là xé không ra, thẳng thắn không thèm quan tâm, chỉ lo mà hôn mà mút lên bộ ngực đẹp tuyệt đẹp của Trường Ninh.
Nhìn khuôn mặt người nằm trên người mình đang đỏ bừng lên vì thẹn, hai hàng lông mi dài phủ xuống không biết phải làm như thế nào, Trường Ninh không khỏi mím môi nở nụ cười, một tay ôm lấy lưng Tô Hạo, một tay đặt lên cổ Tô Hạo, đem thân thể Tô Hạo ôn nhu mà bá đạo ép chặt về phía mình, hôn lên đôi môi anh đào mềm mại của Tô Hạo.
"Điện hạ. . . . . ."
Trường Ninh chậm rãi mở ra đôi mắt, môi Tô Hạo không khỏi rung lên, hai giọt châu lệ không tiếng động mà từ hai bên gò má lăn xuống, cúi đầu ôn nhu đáp lại nụ hôn của Trường Ninh, vừa chậm rãi lại vừa dịu dàng, vừa ấm áp lại triền miên, tay nhỏ thì lại cẩn thận vuốt ve da thịt trắng mịn của Trường Ninh, đi qua vùng bụng phẳng lì, đi tới nơi cỏ thơm mềm mại, nhẹ nhàng vuốt ve.
Trường Ninh nhẹ nhàng phát ra tiếng thở vụn vặt, cơ thể hơi rung động, "Hạo nhi....."
Môi Tô Hạo rời đi môi Trường Ninh, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên tóc nàng, tham lam mà hít lấy mùi thơm của nàng vào trong cơ thể, làm cho thể xác cùng tâm hồn không khỏi rung động, ngược lại dùng răng cắn lấy thùy tai Trường Ninh, cái lưỡi nhẹ nhàng thăm dò vào trong tai, liếm lấy một vòng, nàng cũng không phải làm cầu hoan, mà chỉ xuất phát từ bản năng muốn yêu thương tầng tấc từng tấc cơ thể của Trường Ninh.
Một đường hôn xuống, dừng lại trên bầu ngực đẹp đẽ mê người của Trường Ninh, trằn trọc lưu luyến một hồi lâu, lại nhẹ nhàng hôn sâu xuống vùng bụng bên dưới.
Cơ thể Trường Ninh hơi cong lên, đôi chân ngọc thon dài cong lên kẹp chặt.
Chăn ngủ bằng gấm nhẹ nhàng rơi xuống một bên, hai thân thể lõa thể hoàn mỹ như ngọc bại lộ trong không khí, Tô Hạo không rảnh bận tâm, hai tay vịn ở bên ngoài đùi ngọc Trường Ninh, nhẹ nhàng tách ra, dưới ánh nến chập chờn, nhìn thấy một bức duy mỹ hình ảnh----mưa phùn ướt cỏ thơm, hoa đào còn ngậm phấn, nơi u cốc lộ ra trước mắt.
Tô Hạo cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên hạt đậu nhỏ, lấy răng khẽ cắn, Trường Ninh ưm một tiếng, thân thể co rụt lại một hồi, trong tâm Tô Hạo cũng không khỏi thình thịch hơi động, hôn lấy cánh hoa phía dưới, mở ra địa phương tư mật đẹp đẽ kia, đem cái lưỡi đi vào dò xét.
Trường Ninh rên lên một tiếng, hai tay nắm chặt lấy đệm bên dưới, thân thể co giật vặn vẹo.
Tô Hạo cảm giác được biến hóa của nàng, hư không nóng bức, khó nhịn không thôi, thu hồi cái lưỡi, hai tay chống thân thể, dùng nơi tư mật của mình dán sát thật chặt vào cơ thể Trường Ninh, để hai cơ thể hòa chặt lấy nhau như muốn hòa lại thành một.
Trương Ninh ôn chặt đầu Tô Hạo, thân thể hướng lên trên nghênh hợp với Tô Hạo, đùi ngọc bao quanh lấy eo Tô Hạo.
Theo thân thể hai người chập trùng kịch liệt, khoái hoạt tràn ngập toàn thân, đến cuối cùng phát ra hai tiếng rên khe khẽ.
Tô Hạo nằm úp không nhúc nhích, một chút khí lực cũng không còn.
Trường Ninh kéo qua chăn gấm nhẹ nhàng phủ lên người Tô Hạo, hai tay vuốt ve bộ tóc đẹp của Tô Hạo, khẽ hôn lên gò má tràn đầy mồ hôi của Tô Hạo.
Cũng trong lúc đó, Đoan Bổn cung, tẩm điện.
"Tiểu Kiều ta chỉ cầu xin ngươi một chuyện, " Thái tử đang bị khóa cánh tay trái quay về phía bóng lưng Tiểu Kiều cầu xin, "Ngươi có thể đem cầm của ta đến được hay không ? đêm nay tâm tình ta không tốt, muốn đánh đàn giải ưu."
"Chà chà, ngươi còn có thể đánh đàn sao ?" Tay nhỏ Tiểu Kiều lắc lắc xoay xoay chìa khóa trong tay, "Ngươi gảy có thế nghe được hay sao ?"
Thái tử nói, "Những phương diện khác ngươi có thể xem thường ta, nói tới đánh đàn, chỉ sợ ngươi cũng không thể so sánh cùng ta-----ta lên ba tuổi đã bắt đầu theo nhạc sĩ trong cung học đánh đàn rồi."
"Như vậy a. . . . . ."
Tiểu Kiều một tay ôm cánh tay, một tay nắm lấy cằm nhỏ trắng nõn của mình, suy nghĩ một chút, gật