Tô Hạo muốn hỏi thu hoạch gì, lời nói còn chưa ra khỏi miệng, lại nghe Trường Ninh nói, "Ngủ đi" , không thể làm gì khác hơn là nuốt trở lại trong miệng, cảm giác tâm tình Trường Ninh không tốt, rồi lại không biết làm sao mở miệng hỏi dò, liền lật người lại, hướng về Trường Ninh nằm nghiêng, phi một cái chân gác lên đùi Trường Ninh, lại duỗi lấy cánh tay đặt ở trước ngực Trường Ninh, tay chân cùng sử dụng, thành một tư thế ôm ấp, lấy đó an ủi.
Không ngờ Trường Ninh quay người, từ nằm thẳng biến thành quay lưng về phía Tô Hạo nằm nghiêng, Tô Hạo đè nhè nhẹ tay cùng chân song song trên người Trường Ninh làm cho áo ngủ của nàng trượt xuống bên dưới, đôi mắt đẹp của Tô Hạo chớp chớp, cũng không nhụt chí, vẫn duỗi chân đặt lên trên người Trường Ninh, hai tay thì lại càng thêm ôm chặt, từ vắt một tay thành ôm chặt lấy bằng hai tay, tựa đầu lên lưng Trường Ninh cọ xát, lúc này mới yên tĩnh lại.
Trường Ninh vẫn chưa cử động, không chút biến sắc mím môi cười cợt, đem một bàn tay nhẹ nhàng đặt trên tay Tô Hạo, nhắm mắt lại ngủ.
Ngày thứ hai, bởi vì văn võ bá quan dồn dập tại triều biểu đạt ngưỡng mộ hỏa khí của Thần Cơ doanh, long nhan Hoàng Đế vô cùng vui vẻ, hạ lệnh cho Thần Cơ Doanh biểu diễn sức công phá của hỏa khí để cho chúng thần đích thân tới chiêm ngưỡng, quan sát hỏa súng thao luyện, nhìn thấy chỗ cao hứng không ngừng vỗ tay tán thưởng, Tô Hạo nhân cơ hội Hoàng Đế cao hứng hướng về hoàng đế biểu tâu công lao của chúng tướng sĩ, Hoàng đế ban thưởng cho chúng tướng sĩ, chúng tướng sĩ hoan hỉ cổ vũ, liên tục tung hô vạn tuế.
Hoàng đế tâm tình thật tốt, lệnh cho Tô Hạo theo xa giá đến Càn Cùng cung.
Sau khi ngồi xuống ở Ngự Thư Phòng, Hoàng Đế cười hỏi Tô Hạo.
"Phò mã chỉ lo tranh công cho chúng tướng sĩ, làm sao lại không xin cho mình một phần thưởng ?"
Tô Hạo nói, "Nhi thần có công chúa là đủ rồi."
Hoàng đế cười ha ha, vỗ vỗ vai Tô Hạo, "Được! Phụ hoàng không nhìn lầm ngươi!" , dừng một chút lại nói, "Thế nhưng ban thưởng vẫn không thể thiếu , có điều phải chờ tới ngày bình định xong tam vương xong lại nói."
Tô Hạo cũng không chối từ, nói, "Tạ phụ hoàng long ân."
Hoàng đế nhìn Tô Hạo gật gù, lại vỗ vỗ lên vai Tô Hạo, "Rất tốt!" , trầm ngâm một khắc lại nói, "Phụ thân Tô Tranh của ngươi thật không phụ lòng trẫm, thực là thẳng thắn cương nghị, bị Sở Quân vây công bốn phía vẫn thủ vững ba tháng, thay trẫm giữ được Thanh Châu Thành."
Tô Hạo nói, "Ăn lộc vua đương nhiên phải trung với vua, phụ thân chỉ là làm tròn bổn phận thần tử của mình."
Hoàng đế bỗng thở dài, "Sơn Đông thế tộc khởi binh tạo phản thực là nằm ngoài dự liệu của trẫm, vốn tưởng rằng đã qua một trăm năm, dù có cừu hận to lớn như thế nào đi nữa cũng đã tan thành mây khói...."
Tô Hạo nói, "Nhi thần nghe nói Sở Quân lập một vị công chúa tiền triều làm Quân ?"
"Không sai, "
Hoàng đế đứng lên, chắp tay nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, "Vị công chúa này lại xuất hiện ngay trước mắt trẫm....." Nói tới chỗ này dừng lại, quay lưng nhìn Tô Hạo một chút, "Trẫm dự định phái hậu quân của Thần Cơ Doanh nghênh chiến Sở Quân, đem Sở Quân ngăn chặn ở phía bắc Hoàng Hà, giảm thiểu đi uy hiếp của Sở Quân tới kinh thành, không biết ý của phò mã như thế nào ?"
Tô Hạo nói, "Phụ hoàng anh minh, hiện tại Kinh Thành 3000 doanh, 12 đoàn doanh, Thần Sách doanh, thêm vào Cửu môn Đề đốc quản lí quân đội cùng tiền quân của Thần Cơ Doanh, có 25 vạn trú quân, lương thảo tiêu hao rất nhiều, nếu như hậu quân của Thần Cơ Doanh lại vào Kinh Thành, chỉ sợ lương thảo không ăn thua, trước mắt chính là thời khắc thu hoạch vụ thu, phái hậu quân vào lúc này đi ngăn chặn Sở Quân, chính là thời điểm thuận lợi thu mua lương thảo ở dọc đường."
Hiếm thấy Phò mã không lưu luyến binh quyền.
Hoàng đế âm thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Buổi tối, Tô Hạo trở lại phò mã phủ, hỏi thị nữ, biết Trường Ninh không ở, tâm trạng thất lạc, tắm rửa xong liền chưa trở về phòng ngủ mà đi tới thư phòng.
Hơn một năm chưa tới, trong thư phòng vẫn trang trí như lúc ban đầu, chỉ là trên bàn có thêm mấy tập bản thảo thật dày.
Tô Hạo mở ra xem, chỉ thấy bên trong viết, "Phò mã, Phò mã, Phò mã. . . . . ." , có khi là "Tô Hạo, Tô Hạo, Tô Hạo...." có cái thì viết "Hạo nhi, Hạo nhi, Hạo nhi, Hạo nhi...." còn có vài tờ thì viết một chữ "Hạo...."
Hai mắt của Tô Hạo thoáng chốc bay lên một tầng hơi nước, khóe môi rung động.
Sau hơn một năm trở lại Trường Ninh chỉ nói một câu "Phò mã trở về?" , còn lại không nói gì khác ,lúc ấy Tô Hạo cảm thấy vô cùng thất lạc, mà lúc này trong lòng tràn đầy cảm giác ấm áp, cơ hồ muốn hóa thành nước mắt tràn ra.
"Khụ Khụ Khụ...."
Sau lưng vang lên tiếng ho khan của Trường Ninh.
Tô Hạo quay đầu lại, hai dòng lệ vẫn còn đang lăn dài trên má, Trường Ninh nhìn hờ hững hỏi, "Phò mã làm sao vậy ?"
"Không, không làm sao. . . . . ."
Tô Hạo lắc đầu một cái, hai tay đem bản thảo để lại chỗ cũ.
Trường Ninh nhợt nhạt nở nụ cười, nhẹ giọng nói, "Ngốc cô nương."
Đang nhìn chăm chú Tô Hạo, bỗng một điểm hàn mang từ ngoài cửa sổ bay vào thẳng trước mặt Trường Ninh.
Trường Ninh mau lẹ ra tay, lấy hai ngón tay kẹp lấy ám khí.
Tô Hạo vừa nhìn thấy là hoa mai tiêu, không khỏi vui vẻ nói, "Huyền Tuyết sư tỷ!"
Vừa dứt lời, Huyền Tuyết một thân màu đen y phục dạ hành xuất hiện trong thư phòng, cười hì hì đi tới trước mặt Tô Hạo, đưa tay sờ sờ đo chiều cao của Tô Hạo nói, "Tiểu tử hơn một năm nay cao lên không ít,"
Nói xong nhìn Trường Ninh một chút, "Thiếu một chút nữa có thể phi trúng Tiểu Cung phấn rồi,"
Trên mặt Trường Ninh bọc một tầng băng sương, đi lên án thư, quay lưng về phía Huyền Tuyết ngồi xuống, lạnh lùng thốt, "Ngươi hôm nay tới, có lời gì muốn nói với Bổn cung ?"
Huyền Tuyết ha ha cười nói, "Làm sao? Sư tỷ ta không có việc thì không thể tới thăm ngươi một chút sao ?"
Nói xong nhéo nhéo cái mũi của Tô Hạo.
Tô Hạo cảm thấy Trường Ninh phản ứng quá mức lạnh nhạt, liền hướng về Huyền Tuyết cười làm lành nói, "Điện