Tô Hạo thật muốn nói, "Thả ta ra, ta chính là người ngươi muốn tìm,"
Bất đắc dĩ miệng bị Tuyết Tích bịt kín, dù có nỗ lực nói như thế nào cũng không phát ra tiếng.
"Ngươi hãy thành thật một chút, đừng có mà aaaaaaa hét lên,"
Tuyết Tích uy hiếp nói, "Nếu không ngoan ngoãn kể cả ngươi có là tiểu mỹ nhân ưa nhìn đi chăng nữa, ta cũng sẽ không lưu tình xuống tay một phát lấy cái mạng nhỏ của ngươi !"
Một tiểu cô nương ngây thơ như vậy, tìm ta nhất định không có ác ý, chỉ là bịt kín miệng ta không cho ta nói chuyện, thật khiến cho người ta dở khóc dở cười, không biết nàng lai lịch làm sao, tìm ta vì có chuyện gì.....Ta tốt nhất nên tìm cách thoát thân mới được.
Tô Hạo liếc mắt, tính toán trong lòng.
"Ta xem nơi này rất giống nội viện, phò mã đang mê man của các ngươi đáng lí nên ở trong này mới đúng,"
Tuyết Tích tự nhủ nói, đột nhiên nhớ tới một chuyện, không khỏi nhíu đôi lông mày lên, "Ngươi trong phủ là người như thế nào ? Băng sơn kia để cho ngươi ở trong phủ, chẳng lẽ không sợ ngươi cùng Phò mã sẽ có gian tình ?"
Nói xong lại tự mình phủ nhận, "Sẽ không, hiện tại Phò mã chính là đang bất tỉnh a."
Cái miệng nhỏ này tự hỏi rồi lại tự trả lời cũng thật lợi hại a.....
Tô Hạo âm thầm cảm thán.
"Từ nãy đến giờ đều là ta tự nói tự trả lời, ngươi còn chưa nói cho ta biết Phò mã đang ở nơi nào,"
Tuyết Tích bắt đầu oán giận Tô Hạo, có điều cũng nhanh chóng thông cảm được, "Đúng rồi, ngươi bây giờ không thể nói chuyện, "
Tiếp theo lông mày dựng đứng, "Thế nhưng ngươi có thể dùng hai chân dẫn đường a!"
. . . . . .
Tô Hạo dù không bị bịt miệng cũng không nói gì.
Ta "Ngất" cơ bản là ngụy trang, hiện nay chuyện này vẫn chưa nên kinh động thị vệ trong phủ thì sẽ tốt hơn, ta trước tiên dẫn nàng tiến vào phòng ngủ trước rồi sau đó nghĩ biện pháp để nàng thả ta ra sau, hoặc là Điện hạ trở về cũng tốt.
Tô Hạo nghĩ, liền hướng về bên trong mà đi.
"Thiệt là, dùng nhiều màn che như vậy cũng thật phiền phức."
Tuyết Tích chu cái miệng nhỏ bất mãn với màn che.
"Người đâu ? Có ai ở bên trong không ? Căn bản là không có ai."
Đi qua tấm màn che cuối cùng, Tuyết Tích không nhìn thấy tăm hơi phò mã, không khỏi càu nhàu một hồi, đưa mắt nhìn xung quanh, đánh giá sơ qua trang trí bên trong căn phòng, tầm mắt cuối cùng đặt lên trên giường, nhìn thấy chăn ngủ bị nhấc lên một góc, trên gối còn để một quyển sách đang mở......Có một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu Tuyết Tích, theo ý nghĩ này, tầm mắt Tuyết Tích dần dần chuyển hướng từ giường sang người Tô Hạo ----- Tiểu Mỹ Nhân này đang mặc quần áo ngủ ---- vì lẽ đó nhất định là tiểu mỹ nhân này đang ngồi trên giường đọc sách.
"Ta bảo ngươi dẫn ta đi tìm phò mã, ngươi dẫn ta đi đến phòng ngủ của ngươi làm gì ?"
Tuyết Tích không khỏi trừng Tô Hạo một cái.
......Còn tưởng rằng nàng suy nghĩ một hồi như thế có thể thông ra được cái gì....kết quả......
Tô Hạo rất là thán phục.
"Hạo nhi ?"
Giọng nói của Trường Ninh từ ngoài màn che truyền đến, mấy ngày nay vừa đến cửa đã hoán gọi Tô Hạo đã thành thói quen của nàng.
Điện hạ!
Tô Hạo mừng rỡ không ngớt.
Không nghe thấy Tô Hạo đáp lại, Trường Ninh không khỏi ngẩn ra, ngưng thần xem kỹ, phát hiện bên trong phòng có hơi thở của hai người, một là Tô Hạo, một cái khác cực kì xa lạ.
Trường Ninh khẽ rút kiếm, thân hình lóe lên, xuyên qua sa duy, đi tới trước mặt hai người.
Tuyết Tích từ lâu đã phát hiện ngoài cửa có người đang đi vào, lập tức thả ra Tô Hạo, từ bên hông rút dao găm ra, chỉ về Trường Ninh nói, "Ngươi là người nào?"
Lời nói vừa ra khỏi miệng liền đã có ngay đáp án ------ bởi vì xung quanh người bị bao phủ bởi ánh mắt lạnh như băng của Trường Ninh, "Ngươi là băng sơn công chúa ?"
Vừa nãy ngươi làm gì với Hạo Nhi của Bổn cung ......trói đôi tay thon dài của nàng ...... Còn che miệng của nàng, đụng vào môi nàng. . . . . .
Ánh mắt Trường Ninh càng ngày càng lạnh lẽo đến đáng sợ, tay cầm kiếm hơi run.
Tuyết Tích vốn là không sợ trời không sợ đất , lại huống hồ cha vẫn dạy nàng, người Sở cùng người Tề thù không đội trời chung, lại càng không coi giận dữ của Trường Ninh là chuyện gì to tát, lập tức khẽ kêu nói, "Này! Ngươi thật đúng là người không lễ phép, bản cô nương hỏi ngươi, tại sao ngươi không đáp lời ?"
........Độc chiếm của Bổn cung, há có thể để ngươi động chạm......
Ngực Trường Ninh chập trùng, lạnh lùng thốt, "Để mạng lại."
Trường kiếm rung lên, một chiêu "Thái Sơn áp đỉnh" thẳng đến trước mặt Tuyết Tích.
Thân hình mềm nhẹ linh hoạt của Tuyết Tích nhanh chóng tránh được, Trường Ninh thấy nàng thân thủ bất phàm, ngón tay nhỏ bắn ra một luồng ánh kiếm xuyên không đâm tới, Tuyết Tích lật nhào một cái né tránh, tuy mới chỉ giao chiến hai chiêu, nhưng cũng biết không phải là đối thủ của Trường Ninh, liền cầm dao găm trong tay hướng về Trường Ninh nói, "Người dừng tay ! bổn cô nương vốn là định làm việc tốt không cần lưu danh, bất quá bây giờ ta đổi ý rồi !"
Tô Hạo tiến lên khuyên nhủ, "Điện hạ, chi bằng trước mắt nghe nàng nói ý đồ đến rồi động thủ cũng không muộn."
Sát khí trong mắt Trường Ninh không giảm đi chút nào, "Không có gì để nói nhiều, Bổn cung ngày hôm nay nhất định phải lấy tính mạng của nàng."
"Điện hạ."
Tô Hạo đưa tay đè lại kiếm trong tay Trường Ninh, ôn nhu nói, "Nàng chỉ là tiểu ngoan đồng ham vui, Điện hạ không cần so đo với nàng."
"Tiểu ngoan đồng ham vui ?"
Trường Ninh hừ lạnh một tiếng, "Bổn cung đoán tuổi của nàng cũng không dưới tuổi của ngươi."
Không nghĩ đến đôi mắt Tuyết Tích bỗng chốc lóe lên vẻ tinh nghịch nói, "Ta năm nay mười tám tuổi, không biết vị tiểu mỹ nhân này năm nay bao nhiêu tuổi ?"
Không đợi Tô Hạo trả lời lại nói, "Ta sớm biết giọng nói của ngươi ôn nhu dễ nghe như vậy, nói gì cũng sẽ không che miệng của ngươi lại."
.........Trong hoàn cảnh này còn nói được như thế......
Trường Ninh thu hồi kiếm, lạnh lùng nhìn Tuyết Tích một chút, "Nói, ngươi định tới đây làm cái chuyện tốt đẹp gì ?"
Tuyết Tích nói, "Ta phụng lệnh của Đức Hiền công chúa, đến đây là để chữa trị nội thương cho Phò mã."
Trường Ninh rất bất ngờ, "Là Đức Hiền phái ngươi tới?"
Thầm nghĩ trong lòng, quả thật là có ý tốt, may mà Hạo nhi ngăn cản ta lại, nếu không ta đã gây tổn thương đến tính mạng nàng.
"Đúng vậy !"
Tuyết Tích vỗ vỗ vào ngực, mũi vểnh lên trời nói, "Đừng xem ta tuổi còn nhỏ, nội lực so với cha ta còn cao hơn đó."
Tô Hạo thấy nàng như thiếu nữ ngây thơ, không khỏi cười nói, "Ngươi tên là gì?"
"Ta họ Diệp, tên Tuyết Tích, cha ta chính là Chưởng Môn đương nhiệm của Diệp môn ---- Diệp Tôn."
Tô Hạo cười nói, "Tuyết Tích --- tên này rất thích hợp ngươi, là Ngọc Tuyết Linh Lung, ta thấy mà yêu."
Tuyết Tích thu hồi lại vẻ mặt Kiêu ngạo, vui vẻ nói, "Ta cũng vừa mới nhìn ngươi đã yêu thích."
". . . . . ."
Trường Ninh tằng hắng một cái, "Trở lại nói cho công chúa nhà ngươi, tấm lòng của nàng bổn cung nhận, thế nhưng việc chữa trị thì Đại Tề ta sẽ có cao nhân, không nhọc đến người Sở phải thương xót hộ."
Nàng nói như vậy, một mặt là từ khi Tô Hạo tỉnh lại tính ra cũng đã hơn nửa tháng chưa có hôn mê lại, cũng không có di chứng gì, khả năng là đã khỏi hẳn, mặt khác, trọng yếu nhất, Diệp Tuyết Tích này thấy thế nào cũng không phải là người đáng tin cậy, nói không chắc lại chữa lợn lành thành lợn què.
"Ngươi không cần người Sở ta giúp đỡ, người Sở ta cũng chẳng muốn giúp ngươi,"
Tuyết Tích hướng về Trường Ninh làm mặt quỷ, sau đó nhăn cái mũi nhỏ nói,