Chúng tướng sĩ nghe xong, cũng có tán đồng, cũng có phản đối, tranh chấp không thôi.
Cuối cùng Diệp Tôn nói, "Điện hạ, kế lúc đầu cũng rất tốt, chỉ là hỏa lực của hỏa súng kia trong vòng năm trăm bước khó có binh sĩ nào sống được, hơn nữa cơ quan thuật bên trong rất phức tạp, không thể trong một hai ngày có thể chế tác ra được, nếu như muốn sản xuất ra số lượng hàng trăm hàng ngàn thì khó càng thêm khó, nhanh thì mất mấy tháng mà chậm thì cũng phải mấy năm, hiện nay Sở Quân ta cũng không có nhiều thời gian như vậy...."
"Diệp nguyên soái ngươi nói nhiều vậy ?"
Huyền Tuyết đánh gãy lời của Diệp Tôn, "Ngươi cứ nói thẳng là chủ ý của bổn cung không khả dụng có phải nhanh hơn không ?"
Diệp Tôn, ". . . . . ."
Huyền Tuyết cầm mai hoa tiêu trong tay quăng quăng mấy lần, "Mặc cho có bắt trước hỏa súng được hay không, bổn cung vẫn muốn 'mượn' chút hỏa súng về chơi,"
Nói xong nhìn Diệp Tôn một chút, "Việc tạo cầu nổi cũng không thể trì hoãn, Diệp nguyên soái liền theo kế vừa bàn tiến hành đi thôi."
Diệp Tôn vốn tưởng rằng Huyền Tuyết là cố ý kéo dài chiến cuộc, nghe xong câu nói này không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lập tức cao giọng nói, "Vi thần tuân mệnh!"
Chỉ tiếc thời tiết không tốt, ban đêm mưa như trút nước, nước sông chảy mãnh liệt, Diệp Tôn đành hạ lệnh đợi tạnh mưa rồi tính sau.
Cũng trong lúc đó, Huy Châu Thanh Hà, trời cao trăng sáng, sao đầy trời.
Mà trong thành Thanh Hà ánh lửa cháy cao ngút trời, tiếng gào khóc không ngừng bên tai.
Quân của Đại Tề bao vây thành Thanh Hà sau mười ngày tổng tấn công thành, sau một lần công thành đã phá được thành, đánh vào vương phủ Thanh Hà vương, đem tất cả loạn quân của Thanh Hà vương bắn chết, lấy thủ cấp đưa tới kinh thành.
Đứng trên sườn núi ngoài thành nhìn phía Tề Quân đang công vào thành, một tú sĩ áo trắng đứng chắp tay sau lưng, yên lặng nhìn ánh lửa trong thành đang cháy rực, một lát nhìn xa xăm nói, từ trong gió truyền tới tiếng thở dài.
"Nhớ kỹ, sau này đừng gọi ta là vương gia nữa."
Phía sau hắn có ba người đang đứng, một vị Thanh Y mỹ phụ, một vị Hồng Y thiếu niên, một vị lão giả áo xám, lập tức cùng kêu lên nói, "Vâng, Môn chủ."
Tú sĩ áo trắng quay người lại, "Ta càng yêu thích các ngươi gọi ta ' công tử '."
Hồng Y thiếu niên lên tiếng, "Vâng, Công tử."
Tú Sĩ áo trắng nhìn về phía Hồng Y thiếu niên, cười gật gù.
Hồng Y thiếu niên thân thể cao dài, cao tầm bảy thước, tướng mạo tuấn tú bất phàm, đôi mắt phượng thon dài sâu thẳm, trên người bao phủ một luồng khí tức lạnh lùng cao ngạo, mặc dù thân thể có chút gầy gò, thế nhưng dáng người lạnh lùng kiên cường, mơ hồ có khí tức lạnh lùng.
Thanh Y mỹ phụ nói, "Bây giờ công tử có về tổng đà Ma Môn hay không ? hay là có dự định gì khác ?"
Tú Sĩ áo trắng nói, "Thanh Hà vương đã chết, nhưng Đông Phương Vô Không vẫn còn tại thế, không giết Tề Minh Đế cùng Ngũ Chỉ Kiếm, bản công tử thề không trở về."
Nói đến chỗ này dừng một chút, lại nói, "Hơn nữa hiện nay còn có một trò hay muốn xem."
Thanh Nguyệt không khỏi cười nói, "Lúc này phong mật thư kia cùng với đầu thế thân của công tử hẳn đã được đưa tới kinh thành, thật muốn biết Tề Minh Đế biết rể hiền của mình là nữ tử sẽ phản ứng như thế nào ?"
Lão giả áo xám nói, "Tốt nhất phun ra mấy ngụm máu tươi, tức chết tại chỗ."
Vấn Nguyệt nghe vậy, tâm trạng cả kinh, chỉ vì hắn gia nhập Ma Môn hơi muộn, một số chuyện trọng đại trong Ma Môn sẽ bài trừ hắn ra ngoài, hắn cũng không biết chuyện mật thư kia, nhưng trên mặt vẫn không lộ ra vẻ gì, hờ hững hỏi, "Phò mã Tô Hạo là nữ tử ?"
Đông Phương Vô Không thu nạp hắn bên người, vốn định dùng hắn thay thế cho Phật Tháng đã chết, chỉ hận hắn thường ngày ít nói, hỏi một câu đáp một câu, thực sự không hề thú vị, hôm nay thấy hắn hiếm khi mở miệng chủ động hỏi, không khỏi tâm tình thật tốt, "Không phải vậy ngươi cho rằng Trường Ninh công chúa vì sao không tiếc công thâm nhập hang hổ đến ám sát Bản Vương ?"
Vấn Nguyệt nghe xong, vang lên bên tai lời nói của Trường Ninh "Vì phò mã" , thì ra là như vậy. . . . . . Nhưng các nàng nếu đều là nữ tử vì sao còn muốn tiếp tục làm phu thê ? Đúng rồi, Phò mã phẩm học tài mạo cao như vậy thật khiến cho người con gái như Trường Ninh cũng khó có thể không động lòng. . . . . . Trong lòng mặc dù như vậy nghĩ, ngoài miệng vẫn như cũ nhẹ như mây gió nói, "Ngược lại là chuyện thú vị."
Đông Phương Vô Không cười vỗ vỗ vai Vấn Nguyện nói, "Ngươi còn nhỏ, không biết trên cõi đời này còn nhiều chuyện thú vị hơn đấy."
Năm ngày sau, Bội Huyện.
Trời còn đang đổ mưa, Trường Ninh cùng Tô Hạo cầm ô, sánh vai đứng bên bờ Hoàng Hà, nhìn nước sông cuồn cuộn chảy, áo choàng sau lưng bị gió thổi bay phất phới.
Tô Hạo thầm nghĩ, cứ theo đà này, song phương đều không thể qua sông, xem ra ông trời cũng không muốn nhìn thấy Điện hạ cùng Huyền Tuyết sư tỷ đánh nhau, dù sao song phương tính gộp lại cũng gần ba trăm ngàn nhân mạng.....
Ánh mắt Trường Ninh trước sau vẫn xa xăm nhìn bờ bên kia, yên lặng không nói một lời.
Tô Hạo ôn nhu nói, "Được rồi, chúng ta về thôi, bệnh của ngươi vừa mới khỏi, đừng lại cảm lạnh."
Trường Ninh lấy lại tinh thần, nhíu mày nhìn Tô Hạo, "Lần trước là lần đầu tiên bổn cung ốm, Phò mã không cần phải lo xa thế."
Tuy là nói như vậy, nhưng vẫn đưa tay nhẹ nhàng nắm tay Tô Hạo, dắt tay đi trở về tiểu viện.
Trường Ninh ngồi xuống bên cửa sổ, giữ quai hàm nhìn bồn sơn Tuyết Quế, Tô Hạo pha một bình trà mang đến.
"Chẳng biết vì sao, hôm nay tâm tình bổn cung cứ không yên ?"
Cảm giác bất an này từ lúc đi dạo bên bờ sông với Tô Hạo đã có.
Trong lòng Tô Hạo nặng nề nói, "Chẳng lẽ trong kinh có việc?"
Đang nói, khoái mã ở cửa viện chạy đến, một sĩ tốt mặc áo choàng chạy vào trong viện, vừa chạy vừa gọi, "Đề đốc đại nhân, Kinh Thành đưa tới cấp báo!"
Tô Hạo choáng váng.
Sĩ tốt đi tới dưới mái hiên, quỳ một chân trên đất, từ trong lồng ngực móc ra giấy dầu bao bọc thư, hai tay nâng lên, "Xin mời