Đối diện cầu nổi là một thung lũng, lối đi vào vô cùng rộng, phía trước năm dặm hai bên ngọn núi dần dần ôm trọn, tiến vào hơn năm dặm lại thu vào khe lõm dẹp dài, Sở Quân sau khi lên bờ thậm chí ngay cả soái kỳ cũng đều vứt bỏ, chỉ lo chạy về hướng khe lõm, quân Mông Cổ đuổi theo truy sát đến đỏ cả mắt, quân sĩ quơ Đại Khảm Đao,"A A A A A" thét theo sát khí không ngưng nghỉ.
Đợi được quân Mông Cổ tiến vào trong cốc, hậu quân toàn bộ đặt chân lên bờ, chỉ nghe "Ầm" một tiếng vang lên, ba mặt núi rừng hỏa súng mai phục đồng thời nổ súng, quân Mông Cổ còn chưa hiểu là chuyện gì xảy ra, đã máu tươi như mưa, liên miên liên miên bỏ mình, xem xét tình thế hạ lệnh rút lui, đã thấy hậu quân cũng đã đại loạn, nguyên lai Tề Quân ở bên bờ đã đào mấy chiến hào, hỏa khí doanh ẩn nấp trong hào bắn phá ra ngoài, khiến cho kỵ binh Mông Cổ ngã ngựa vô số, sợ hãi không ngớt.
Mắt thấy tiền phương cùng hậu phương đều đã đại loạn, ở trung tâm mặc dù chưa bị Tề Quân bắn phá quân Mông Cổ cũng không biết phải làm sao, tranh nhau chạy thoát thân, nhân mã đạp lên nhau mà chạy trốn, tử thương vô số.
Trận phục kích này đánh từ chạng vạng thẳng tới rạng sáng ngày thứ hai, trong cốc xác chết quân Mông Cổ chất thành núi, máu chảy thành sông, Tề Quân dọn chiến trường cũng không phát hiện xác Đại Hãn Mông Cổ, nguyên lai có thể là thân tín của hắn che chở cho hắn dẫn tàn quân trốn về bờ bắc Hoàng Hà.
Tuy rằng lần này đại thắng là do Sở - Tề hai quân liên thủ đạt được, nhưng bởi vì song phương vẫn như cũ là quân địch, vì lẽ đó lúc Tề Quân khen thưởng tam quân, Sở Quân thì tại Bội huyện đóng trại, tự mình chúc mừng.
Chạng vạng ngày hôm đó, Huyền Tuyết đến tiểu viện thăm Trường Ninh cùng Tô Hạo.
Gặp mặt theo lẽ thường thì một hoa mai tiêu bay tới, Trường Ninh còn chưa né tránh cũng không đưa tay đón bởi vì tiêu đánh tới này trật hướng, gim vào trong vách tường.
Huyền Tuyết cười tự giễu, "Ai nha, quá lâu không phát tiêu, phi cũng không chính xác nữa rồi." Có ý định hóa giải không khí lúng túng.
Tô Hạo tiến lên đón, nắm tay Huyền Tuyết, "Sư tỷ. . . . . ." Trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhất thời không nói gì.
Bỗng từ phía sau Huyền Tuyết nhảy ra một bóng dáng bé nhỏ, "Tiểu Mỹ Nhân muội muội ! Ngươi mặc nam trang cũng thật đẹp !"
Huyền Tuyết vội vàng trách mắng, "Tuyết Tích, chớ có nói bậy."
Khóe môi Trường Ninh co rụt lại một hồi, lạnh lùng nhìn Tuyết Tích một chút, biết nàng nói không suy nghĩ, cũng không trách cứ, chỉ hướng về Huyền Tuyết nói, "Ngươi tin tức linh thông như vậy, hẳn cũng đã biết rồi, hà tất mắng tiểu hài tử."
Huyền Tuyết chưa lên tiếng, Tuyết Tích dĩ nhiên không vui, hai tay chống nạnh, hướng Trường Ninh trợn mắt lên, "Ngươi mới là nói linh tinh, ta không phải tiểu hài tử."
Tô Hạo hé miệng cười cợt, đối với Huyền Tuyết nói, "Các ngươi vừa vặn tới, ta mới làm một chút đồ ăn, cùng ăn một chút đi."
"Ta không nghe lầm chứ?"
Huyền Tuyết nghiêng đầu, "Hạo nhi từ lúc nào học nấu ăn rồi hả ?" Tuy là nói như vậy, mũi đã mấp máy lên, tìm vị thơm đi vào nhà chính .
"Ta cũng phải ăn món ăn Tiểu Mỹ Nhân muội muội làm."
Tuyết Tích cũng tung tăng nhảy vào trong nhà, không một chút khách khí, cầm lấy đũa, gắp một miếng "Đường giấm Hoàng Hà lý" bỏ vào trong miệng, liền hô "Ăn ngon!" , liền không mời tự ngồi xuống, ăn như hùm như sói.
Tô Hạo cùng Trường Ninh cũng ngồi xuống.
"Chà chà, mùi vị thật không tệ, "
Huyền Tuyết nếm mấy món xong không khỏi dứt miệng khen, nắm cùi chỏ đụng đụng vào người Trường Ninh, chớp mắt nói, "Tiểu cung phấn thật là có phúc khí."
Trường Ninh khẽ nói, "Không cần hâm mộ là tốt rồi."
Tuyết Tích mất hứng, "Điện hạ, sau này Tuyết Tích cũng nấu ăn cho người."
Nói xong hướng Trường Ninh phun nhổ ra cái lưỡi làm mặt quỷ -- Điện hạ nhà ta không cần hâm mộ ngươi.
Tô Hạo cười gắp một bánh trôi nước bỏ vào trong chén Tuyết Tích.
Khuôn mặt Tuyết Tích bỗng cười tươi như hoa, "Tuyết Tích nấu ăn cũng nấu cho Tiểu Mỹ Nhân muội muội ăn."
Lại hướng về Trường Ninh bĩu bĩu miệng nhỏ, "Chỉ có không cho băng sơn công chúa ăn."
Bộ dạng Trường Ninh vẫn thản nhiên dùng đũa ăn, cũng không nhìn nàng, chỉ nói, "Ngươi trước tiên học được nấu ăn rồi hãng nói."
Tuyết Tích trợn lên hai hàng lông mày, vừa muốn nói Trường Ninh xem thường nàng, Huyền Tuyết trừng nàng một chút, nàng mới chu miệng nhỏ không lên tiếng.
Sau khi ăn xong, Tô Hạo thu thập bát đũa đưa đến nhà bếp, Huyền Tuyết phái Tuyết Tích đi hỗ trợ, bên trong phòng chỉ còn nàng cùng Trường Ninh.
"Khụ !" Huyền Tuyết hắng giọng một cái, "Sau này định làm như thế nào ?"
Ánh mắt Trường Ninh xa xăm, "Mang theo binh sĩ tinh nhuệ của Thần Cơ Doanh thâm nhập truy kích quân Mông Cổ."
Huyền Tuyết gật gù, lại hỏi, "Chuẩn bị ở lại quan ngoại không trở lại?"
Trường Ninh không hề trả lời.
"Ta cảm thấy , " Huyền Tuyết nhìn Trường Ninh một chút, "Như vậy còn chưa đủ khó bề phân biệt -- có muốn hay không ta lĩnh mấy ngàn Sở Quân ở phía sau đuổi theo ngươi?"
Trường Ninh không chút rung động nào, "Tùy ngươi."
Huyền Tuyết cười, "Vậy ngươi vẫn là làm theo ý ta, ta muốn làm như thế nào ngươi làm sao quản ?"
Trường Ninh quay đầu nhìn về phía Huyền Tuyết, nụ cười trên môi Huyền Tuyết bỗng chốc cứng lại, vuốt ve gò má nói, "Đừng nhìn ta như thế"
"Sư tỷ, trước ta cho là ngươi biến thành người khác."
"Hì hì, tiểu cung phấn thật để mắt sư tỷ -- sư tỷ ta nào có dễ dàng thay đổi như vậy,"
"Sư tỷ, cám ơn ngươi."
"Cảm ơn ta cái gì? Cảm ơn ta hạ lệnh Sở Quân đội mưa qua sông tập kích Tề doanh giết hơn hai vạn Tề Quân ?"
Khóe môi Trường Ninh co rụt lại một hồi, giơ chân đá hướng vào ghế tựa Huyền Tuyết đang ngồi, Huỵch !" , Huyền Tuyết đồng thời cùng ghễ tựa ngã xuống đất.
Tuyết Tích cùng Tô Hạo vừa vặn đi đến, lập tức Tuyết Tích rút từ hông ra dao găm nhỏ chỉ vào Trường Ninh hét, "Ngươi bắt nạt Điện hạ nhà ta, Tuyết Tích liều mạng với ngươi !"
Tô Hạo kéo tay Tuyết Tích, "Đừng coi là thật, các nàng đùa giỡn ."
Tuyết Tích chớp chớp mắt, "Là thật sao ?"
Tô Hạo cười gật gù.
Tuyết Tích gãi gãi gáy, thu hồi dao găm.
Ban đêm.
Trường Ninh ôm