Sau Hoàng thái hậu , Hoàng đế, Hoàng hậu cũng trước sau ôm ôm hai đứa bé.
Ở trong lồng ngực không biết bao nhiêu đại nhân, tiểu Nhược như có chút không vui, hướng về Trường Ninh duỗi ra tay nhỏ, "Mẫu thân ôm ôm" , tiểu Manh cũng học tỷ tỷ duỗi ra tay nhỏ, Trường Ninh vốn muốn lên trước ôm hài tử trở về, đã thấy một người giành ở phía trước -- Tiểu Kiều.
"Đến đến đến, để mợ ôm nào."
Tiểu Kiều đi lên trước, đầu tiên là vỗ tay một cái hấp dẫn hài tử nhìn về phía nàng, sau đó duỗi ra hai tay, chỉ chờ hài tử vui sướng hướng nàng triển khai tiểu cánh, nàng liền ôm lấy các nàng.
Ai biết đời không như là mơ, hai tiểu oa nhi này phản ứng cực kỳ lạnh nhạt --
Tô Nhược nhìn Tiểu Kiều, đôi mắt chớp a chớp, thật giống đang nói, ngươi là ai nhỉ? Nhân gia muốn mẫu thân ôm.
Tô Manh thì lại căn bản cũng không thèm nhìn tới Tiểu Kiều, một bên mút ngón út tay phải, một bên hướng về Trường Ninh đưa ra tay trái, ý tứ cũng là muốn mẫu thân ôm.
Ai hừm, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.
Tính khí hài tử của Tiểu Kiều lại phát tác, mặc kệ các nàng có muốn hay không, hai tay ôm lấy hai hài tử đang trong lòng Hoàng hậu, đi trở về bàn ăn ngồi xuống, đến lúc này mới nói, "Oa, thân thể hài tử thật mềm !"
Hoàng thái hậu cùng Hoàng hậu bèn nhìn nhau cười, Hoàng thái hậu nói, "Nhìn ngươi xem, còn không thấy ngại sao, ngươi cùng Thái Tử cũng đã kết hôn năm năm, ngày nào cũng náo không ngớt, đến bây giờ còn chưa có nổi một nhi tử, bây giờ hài tử của Trường Ninh cùng phò mã cũng đã hai tuổi, ngươi cũng không biết thẹn."
Tiểu Kiều chỉ làm như không nghe thấy, cúi đầu trêu chọc hài tử trong lồng ngực mình ----- cầm lấy tay nhỏ của Tô Manh đánh Tô Nhược, trong miệng còn không ngừng nói, "Hắn xấu xa, đánh hắn, đánh hắn." Mỗi khi nhớ tới Tô Hạo cùng Trường Ninh ân ân ái ái liền vô cùng khó chịu, bây giờ cuối cùng cũng coi như tìm được phương pháp phát tiết."
Tô Manh tính cách di truyền từ Trường Ninh, không thích nói chuyện, nhưng tính khí rất quật cường, không muốn làm chuyện ngươi buộc nàng làm, phản ứng đặc biệt lớn, Tiểu Kiều đầu tiên là đem ngón tay đang mút trong miệng Tô Manh ra, sau đó lấy tay nàng đánh tỷ tỷ của nàng, Tiểu Nhân Nhân lập tức nổi nóng lên, ở trong lồng ngực Tiểu Kiều dãy dụa, còn nắm tay nhỏ dùng sức đẩy đẩy Tiểu Kiều."
Tiểu Kiều nhìn thấy vẻ mặt thay đổi của Tiểu nhân nhân nói, "Ôi, người còn chưa lớn mà tính khí không nhỏ nha."
Tô Nhược thấy muội muội giận, không khỏi xẹp xuống miệng nhỏ, giơ lên bàn tay trắng như tuyết của mình đánh vào trước ngực Tiểu Kiều.
"Ôi ơ, ngươi tên tiểu tử này cũng không kém a." Ánh mắt Tiểu Kiều chuyển từ trên người Tô Manh sang người Tô Nhược, hai tiểu oa nhi này thực sự thú vị, "Chà chà, nhỏ như vậy đã biết huynh đệ đồng lòng, tương lai còn dài a."
Mọi người mắt thấy hai hài tử ngoan ngoãn vừa đến trong lòng Tiểu Kiều liền thay hình đổi dạng, không khỏi đều cười lên.
Lúc Tiểu Kiều để mắt đến xem Tô Nhược, thân thể Tô Manh dùng sức vặn vẹo, cuối cùng cũng giãy giụa được ra khỏi lồng ngực Tiểu Kiều lon ton chạy về hướng Trường Ninh, nhưng Tiểu Kiều nào có dễ dàng bỏ qua như vậy, tiện tay vỗ lên mông nàng một cái, Tiểu nhân nhân như là bị chọc tức, quay lại hướng tới Tiểu Kiều đấm đấm một hồi, mới nghiêng người hướng về phía Trường Ninh lon ton mà chạy, bởi vì bước đi còn chưa vững vàng, chạy một ngã một, dường như lúc nào cũng có dáng vẻ có thể ngã chổng vó, rất là đáng yêu, lại chọc mọi người cười phá lên.
Chính là lúc mọi người đang cười, Tô Nhược cũng thoát được ra khỏi lồng ngực Tiểu Kiều, chạy theo muội muội, hướng về phía Trường Ninh mà chạy, Tiểu Kiều nhìn xong cũng nở ra nụ cười, giơ tay như muốn vỗ đầu nàng, Tô Nhược đã sớm phát hiện, xoay người lại, giơ khuôn mặt nhỏ hướng về Tiểu Kiều, Tiểu Kiều nào đành lòng đánh lên khuôn mặt khả ái của nàng, tay liền dừng lại ở không trung, không nghĩ tới Tiểu nhân nhân duỗi ra tay nhỏ che ở trên trán, Tiểu Kiều thấy vậy liền vỗ vào trên tay tiểu nhân nhân, Tiểu Nhân Nhân liền đập trở về, tiểu Kiều lại đập, Tiểu Nhân Nhân lại đập trở về, như vậy qua mấy chiêu, tiểu Kiều thấy mọi người cười phá lên mới thu tay về, tuyên bố, "Được, ngươi thắng rồi" , Tiểu Nhân Nhân cũng thu lại tay nhỏ, khanh khách cười, chạy về phía lồng ngực mẫu thân.
Vốn mọi năm yến tiệc Hoa Dương đều là thời điểm một nhà Hoàng Đế vui vẻ nhất, năm nay người lại tụ họp đông đủ, lại thêm hai tiểu tân binh mới, làm cho bữa tiệc này tràn ngập tiếng cười, bầu không khí không khỏi càng náo nhiệt hơn, cả tràng yến hội đến khi kết thúc vẫn không ngớt tiếng cười đùa vui vẻ.
Sau khi yến tiệc tàn, Trường Ninh mang theo hai đứa bé về phò mã phủ , Tô Hạo theo Hoàng Đế đến Ngự Thư phòng.
"Phụ hoàng, lúc trước theo ta xuất quan còn có tướng sĩ của Thần Cơ Doanh, nay ta trở về, tướng sĩ chờ phụ hoàng thu xếp."
Hoàng đế gật gù, "Trẫm sẽ điều bọn họ hồi kinh, kết hợp và tổ chức lại bên trong Nguyên Thần Cơ doanh, chức vụ Đề Đốc ngươi vẫn đảm nhiệm."
"Phụ hoàng coi trọng nhi thần như thế, nhi thần vô cùng cảm kích, chỉ là bây giờ chiến sự đã dừng, nhi thần nguyện giao ra binh quyền, vẫn đến Hàn Lâm viện đảm nhiệm."
"Quan Tây chưa trừ, lòng trẫm vẫn chưa yên, Phò mã vẫn cần vì là trẫm phân ưu mới phải."
Tô Hạo không thể làm gì khác hơn là nói, "Phụ hoàng tín nhiệm nhi thần như vậy, nhi thần tất nhiên toàn lực làm."
Hoàng đế vỗ vỗ vai Tô Hạo, "Đây mới là rể hiền của trẫm," nhìn chăm chú Tô Hạo chốc lát, một lát lại nói, "Năm đó Thanh Hà Vương chết để lại mật thư bịa đặt chuyện Phò mã, trẫm đọc xong kịt mũi xem thường, phò mã cũng không cần để ở trong lòng."
Tô Hạo vội nói, "Nhi thần không thẹn với lương tâm, cười cho qua chuyện, xưa nay không coi là chuyện đáng kể."
Hoàng đế gật gù, trầm ngâm một khắc, "Đức hiền công chúa hiện tại làm sao?"
"Nhi thần đang muốn cùng phụ hoàng báo cáo việc này, "
Tô Hạo nói, "Nhi thần lúc trước cùng công chúa cùng dẫn 20 ngàn quân tinh nhuệ xuất quan truy kích tàn quân Mông Cổ, Đức Hiền lại dẫn 3 vạn Sở Quân theo sát Tề quân xuất quan, lời thề muốn lấy tính mạng nhi thần cùng công chúa, mỗi khi Tề Quân cùng quân Mông Cổ giao chiến, Sở Quân liền từ sau tập kích, khiến Tề quân hai