Trước mắt, cả đại điện chấn kinh khi thấy một nữ nhân mặc cung y, mặt mũi đỏ bừng, đầu tóc rối tinh, bộ dạng vô cùng nhếch nhác đang hùng hổ sấn lên túm áo Minh Anh rồi bất ngờ tung một cú đấm. Đáng thương cho Minh Anh, một chút cũng không kịp né tránh. Nữ nhân hành động mau lẹ quá, vừa sấn tới đã ra tay. Con mắt trái của nàng bầm đen vẫn chưa hết đau bây giờ lại thêm một bên mắt phải. Nữ nhân xuất chiêu vô cùng tàn bạo, một cú chuẩn xác đánh bay mười phần tỉnh táo của Minh Anh. Trước lúc hôn mê, nàng cũng không muốn để cho người kia chạy đi liền vươn tay túm áo nàng ta giữ lại. Rồi, nàng lịm xuống, tay níu chặt áo hung thủ, vô tình kéo luôn cả người hung thủ ngã xuống chồng lên người nàng. Trong lúc ngã xuống, toàn thân nữ nhân ấy áp chặt dính trên người Minh Anh đã hôn mê. Dưới mắt của mọi người toàn điện, thật là tình huống vô cùng phản cảm. Vua Thuận Thái còn đang muốn quát lớn, nữ nhân điên này ở cung nào đó lớn mật dám chạy làm loạn ở đây. Không nghĩ đến vừa lúc đó, Thanh Nhi chạy vào, hướng đến nữ nhân như kẻ ngốc đang nằm sấp trên người Minh Anh, gọi khẽ:
- Công chúa! Trời ơi, người dậy mau! Hu hu! Đây là đại điện thiết sứ. Hoàng thượng và các đại thần đang tiếp vương tử Chân Qua ở đây!
- Vương tử cái gì chứ? Bổn cung chỉ thấy tiện dân! Hừ! Đánh chết tiện dân! Giết kẻ tiện dân cặn bã!
Nữ nhân mặc kệ Thanh Nhi lôi kéo, ngồi trên bụng Minh Anh đã ngất, giơ tay sỉ sỉ ấn lên mặt nàng mấy cái, bộ dạng y hệt như người điên không thể điều khiển bản thân. Mới đầu, vua Thuận Thái còn không nhìn rõ, tưởng cung nữ nào đó phát điên. Cho đến khi nhìn kĩ lại cung y màu vàng, thường chỉ có hoàng thân và quí phi mới mặc, lại thêm sự xuất hiện của Thanh Nhi, vua đã cảm thấy tim muốn nhảy lên đến não.
- Hồ đồ! Thật là quá mức hồ đồ!
Nghe được giọng của vua, nữ nhân đấy mới ngước mặt lên nhìn vua. Vẫn tư thế ngồi trên bụng Minh Anh, mỉm cười nhìn vua, sau đó nàng hắc xì một cái, mang hết bao nhiêu là nước bọt gỉ mũi bắn thẳng lên mặt Minh Anh rồi mới cầm chiếc khăn tay giơ lên lau mặt, nói với vua:
- Phụ hoàng, người xem, con đã chính tay bắt được kẻ tiện dân đê tiện vô lễ với con. Người xem, Vĩnh Ninh có bản lĩnh hay không? Hì hì! Hì hì!
Vĩnh Ninh bật cười một cái, sau đó bất ngờ nhợn lên một cổ nhộn nhạo, rồi cúi xuống nôn lấy một tràng khủng khiếp ngay tại đại điện không một chút hình tượng rồi mới gục xuống bất tỉnh.
Tất cả mọi người kinh hoảng, dáo dác nhìn nhau. Vua Thuận Thái vừa lo lắng, vừa ngượng ngùng, nửa muốn bước xuống xem tình trạng nữ nhi, nửa lại thôi. Trời ơi! Ngó xuống mà xem, nữ nhi bảo bối mà ngài hết mực nâng niu vừa rồi làm trò gì kia! "Liệt đại tổ tiên ơi! Vĩnh Ninh làm sao tự dưng lại phát điên còn vào tận Tập Hiền điện làm loạn? Ngươi như vậy, khiến mặt mũi của Nam Thiên quốc trở thành trò cười trong mắt sứ giả Chân Qua rồi!"
Trong khi vua Thuận Thái bị chọc cho chết điếng, thái tử Triệu Thành thay vua ra mặt gọi thị vệ đưa Vĩnh Ninh công chúa và Minh Anh đã bất tỉnh lui ra. Thừa tướng Tô Tiễn nhân đó dùng mắt ra ý với thái tử rồi cũng lùi ra để tiện bề sắp xếp cho nghĩa tử, tránh để vào tay thái y sẽ bị bại lộ thân phận. Lúc này, thái tử Triệu Thành mới bước ra, tay chắp sau lưng, khí độ ung dung đến trước mặt Chân Lộc, nói:
- Vừa rồi có một chút bất tiện, đã làm kinh sợ vương tử, bổn thái tử thành thật cáo lỗi!
Chân Lộc mặt không đổi sắc, một tay đưa lên che mũi, biểu lộ có một chút khinh ý, nhướn mi hỏi Triệu Thành:
- Bẩm thái tử, người vừa rồi tự xưng là Vĩnh Ninh...
- Không phải. Vừa rồi chỉ là một cung nữ phát điên. – Triệu Thành nhanh miệng cắt ngang. Vĩnh Ninh thật là biết hại người! Nếu để Chân Lộc biết đó thật sự là công chúa Vĩnh Ninh thì mặt mũi của hoàng triều Triệu thị này xem như vứt đi mất.
- Ha ha! Cũng phải. – Chân Lộc chau mày, làm ra vẻ như bất đắc dĩ. – Cung nữ, nô tài trong các cung đình nhiều như vậy, phát điên cũng khó mà nói trước. Nơi nào cũng có, không trách. Không thể trách! Ha ha!
Chân Lộc và Triệu Thành nhìn nhau giả lả cười vang. Nhìn đại điện đã được thị vệ thu dọn xong, vua Thuận Thái mới thở ra, hướng Chân Lộc một lần nữa cáo lỗi:
- Vương tử ngàn dặm đến đây, trẫm tiếp đón qua loa, lại còn để nội cung loạn lên, làm xấu trước vương tử. Thật là vô cùng áy náy!
- Hoàng thượng, lời khách khí không cần nói nữa. Chân Lộc cũng không phải kẻ hay chấp nhất. Bây giờ chúng ta có thể nói về chuyện chính. Lần đấu vừa rồi, nhạc khúc mà Nam Thiên quốc dùng đó...
- A, đấy là nhạc khúc ra trận của Nam Thiên chúng ta. Tên gọi... Hống vũ binh. – Hứa Du Nhiên nãy giờ vẫn đứng một bên. Lúc này, cơ hội tỏ oai phong đã đến cửa, hắn lập tức mở miệng nhận về công trạng.
Chân Lộc nghiêng đầu nhíu mày nhìn sang Hứa Du Nhiên, nhếch môi:
- Như thế cũng có thể gọi là âm nhạc hay sao? Hứa tài tử, ngài cảm thấy âm luật của nhạc khúc đấy thật sự thích hợp?
Hứa Du Nhiên không biết làm sao mở miệng. Hồ thái sư liền bước ra giành minh đạo với Chân Qua:
- Ấy, vừa rồi chính quí vương tử đã có nói qua nếu như tài tử Nam Thiên quốc của chúng ta có thể dùng âm luật điều khiển được động tác của con trâu thì chúng ta thắng, không phải sao? Vương tử, ngài nói xem, con trâu của ngài có thể vì âm khúc hoành tráng kia của Nam Thiên chúng ta mà nhảy múa đến mệt mỏi như thế. Nếu ngài vẫn cảm thấy không đủ, hay là...
- Hầy! Bổn vương tử không có ý khác. – Chân Lộc đột nhiên thay đổi thái độ. Gã liếc nhìn qua Điền Trí, thấy Điền Trí gật đầu một cái, gã mới sãng khoái bật cười ha hả, nói thêm – Tuy rằng nhạc khúc vừa rồi kia...thật sự không giống như loại âm điệu mà bổn vương tử am hiểu. Ha ha! Nhưng quả nhiên tài tử của quí quốc cao thâm mạt trắc, trí tuệ vô song. Vừa có bản lĩnh, vừa có cơ trí. Ha ha! Đáng nễ! Đáng kính nễ! Bổn vương tử nhận thua. Sẽ lập tức dâng lên phần lễ đã cược!
--------------
Trong khi đó, ở Huyền Minh cung, thái y đang tận tình cứu chữa cho công chúa Vĩnh Ninh. Sau mấy lần bắt mạch và dùng ngân châm, công chúa có biểu hiện co giật và mất ý thức, vẫn còn hôn mê. Thái y kinh sợ hô lên:
- Công chúa đã bị trúng độc. Là một loại tà độc của một bộ tộc ở vùng Quỷ Lĩnh, Dã Hùng quốc. Độc dược này gọi là Xáo tâm tán, có thể làm hủy hoại tâm thức, khiến người bị trúng bộc lộ hành vi mất kiểm soát, sau đó sẽ phát cuồng, làm loạn rồi cuối cùng sẽ tự mình cấu xé, hủy hoại thân thể chính mình, chịu đau đớn mà chết.
- Cái gì? – Vua Thuận Thái vừa từ bên ngoài bước vô, đúng lúc nghe thái y nói tình trạng của công chúa Vĩnh Ninh, ngài liền lo lắng, nắm cánh tay thái y hỏi – Thái y, khanh nói, công chúa làm sao? Vĩnh Ninh, nữ nhi của trẫm bị làm sao?...
- Bẩm hoàng thượng, xin đừng quá lo lắng! Cũng may công chúa chỉ hít phải một ít bột phấn độc, độc trúng không sâu. Thần đã cho công chúa dùng qua thuốc giải độc. Có thể sau một canh giờ nữa công chúa sẽ tỉnh.
- Khanh nói Vĩnh Ninh là bị trúng độc? – Vua quay sang chỉ Thanh Nhi, lập tức gắt – Ngươi nói, ngươi hầu hạ công chúa, ngươi hẳn biết công chúa làm sao mà bị trúng độc?
Thanh Nhi hoảng sợ vội quì xuống, hai tay dâng lên chiếc khăn tay, run run bẩm:
- Bẩm hoàng thượng, nô tì...nô tì không biết. Có thể là tại vì...chiếc khăn này...
Vua Thuận Thái nhìn chiếc khăn màu vàng nhạt trên tay Thanh Nhi, vua vừa đưa tay định cầm xem thì thái y vội ngăn cản, nói:
- Bẩm hoàng thượng, xin để cho hạ thần xem thử!
Thái y cầm chiếc khăn sờ sờ, chiết lấy một chút bột phấn lên tay rồi giơ lên gần mũi ngửi, sau đó liền nói:
- Khởi bẩm, đúng thật là độc dược từ chiếc khăn này.
Thanh Nhi nghe thái y xác nhận xong, sợ nhà vua sẽ nổi thịnh nộ với nàng nên vội quì rạp lạy, đồng thời nói to:
- Dạ bẩm hoàng thượng, nô tì thật sự không biết độc dược là từ đâu. Lúc đó, công chúa cùng nô tì trên đường đến Tập Hiền điện, vô tình khăn lụa của công chúa bị gió thổi bay. Nô tì phát hiện chiếc khăn này ở dưới gốc một chậu hoa cho nên... nhầm lẫn mà nhặt lên cho công chúa. Hu hu! Nô tì biết tội! Xin hoàng thượng khai ân!
Vua Thuận Thái nghe xong cơn giận sắp xộc lên, đang định mắng cho Thanh Nhi một trận cho chừa tội hồ đồ vô ý. Nhưng vua sực nghĩ đến một vấn đề khác. Ngay trong nội