Vua Thuận Thái mặt mày sáng rỡ hướng ba người ánh mắt ôn hòa, giọng hào sãng tuyên:
- Phan Đình Vũ, đệ tam giáp, thám hoa. Tứ phong thất phẩm Thị Độc, bổ nhiệm ở Hàn lâm viện.
- Hứa Du Nhiên, đệ nhị giáp, bảng nhãn. Văn tài võ lược, cẩn trọng đa mưu, thật sự là một nhân tài hiếm hoi. Trẫm có ý định bổ nghiệm khanh là lục phẩm ngoại lang Hình bộ ti. Thế nhưng ngẫm lại Hứa khanh tuổi trẻ tài cao, tuy chưa đến nhược quán nhưng đã bộc lộ khí chất quang tỏa của một trụ cột quốc gia, nhân tài đại tướng. Trẫm cũng muốn xem hết Hứa khanh có bao nhiêu tài hoa tiềm ẩn. Như vậy đi, khanh đi Thiên Bình trấn làm tri châu. Hãy mang hết bản lĩnh của khanh, biến Thiên Bình trấn thành vùng đất phồn hoa màu mỡ cho trẫm xem.
Một lời của vua như sét đánh ngang tai. Hồ thái sư, Hứa ngự sử cùng bá quan đều kinh ngạc đến không dám tin nhìn Hứa Du Nhiên mặt cũng đang tái xanh thảm hại. Thật không ngờ hoàng thượng thế nhưng chấm Hứa Du Nhiên nhị bảng. Nhưng nhị bảng cũng không phải đáng nói, đáng nói ở chỗ Phan Đình Vũ tam bảng thế nhưng có thể ở lại Hàn Lâm viện làm trợ thủ dưới trướng của thái sư. Còn Hứa Du Nhiên kiệt xuất nổi tiếng xưa nay lại phải đi tận Thiên Bình làm tri châu của một trấn nhỏ. Tuy rằng tri châu cũng không phải quan hàm nhỏ nhưng Thiên Bình trấn cách rất xa kinh thành, một khi đi rồi biết khi nào có cơ hội trở lại đế kinh? Hoàng thượng làm thế khác nào đang trù dập nhân tài? Ngài quyết định như vậy là đang muốn thử thách Hứa Du Nhiên hay đang thể hiện thái độ nghiêm khắc với Hứa gia và thái sư, trách Hứa gia và thái sư quá gần gũi với thái tử hay sao?
Đám đại thần đều một mặt không cảm xúc, cũng không dám nhìn lung tung. Hôm nay ở đại điện không có thái tử đến nghị triều. Việc đêm qua hoàng thượng quở trách thái tử tuy rằng chỉ có một mình lão thái giám Trần Vũ chứng kiến nhưng sáng nay không thấy thái tử thì ai ai cũng hiểu chắc do thái tử tín sủng Hứa gia và Hứa Du Nhiên đã khiến hoàng thượng không vui. Nhưng hoàng thượng phân bổ như vậy đối với Hứa Du Nhiên thật sự có chút ép uổng hắn ta. Hắn là niềm kiêu hãnh của thái sư, bây giờ lại bị điều đi xa không được thái sư dẫn dắt thì xem như mệnh tốt vận xấu, cũng phải tự thân bò lên bằng bản lĩnh.
Cả triều đường ai nấy đều căng thẳng không một tiếng hé môi. Kể cả Hồ thái sư, Tô thừa tướng, Hứa ngự sử cũng đều không ai có phản ứng. Hứa Du Nhiên chờ một lúc thấy không khí vẫn như thế, xem ra đấy là số mệnh. Hắn khẽ thở dài một tiếng rồi nghiêm cẩn ngẩng đầu khí phách nói to:
- Thần Hứa Du Nhiên nguyện dốc hết sức mình không phụ long ân!
- Tốt! – Vua Thuận Thái vỗ long án, tán thưởng thái độ của Hứa Du Nhiên. Sau đó vua quay sang Lưu Kì Anh, nói tiếp – Lưu Kì Anh về văn tài, võ lược đều không thể sánh với Hứa khanh. Nhưng trẫm chấm khanh ở chỗ đầu óc thông minh, bản lĩnh tinh nhạy, trước nguy không hãi, bình tĩnh làm chủ thế cuộc, không bỏ lỡ cơ hội vượt qua tình huống. Đấy mới chính là phẩm chất của một hiền thần, trụ cột tương lai.
Vua Thuận Thái nói đến đây dừng lại, quan sát thái độ của quần thần một lượt. Không thấy ai có thái độ nào cả, ngài mới nói tiếp:
- Thế nhưng hiện tại trẫm lại không biết bố trí Lưu ái khanh ở bộ nào mới thích hợp. Các khanh có ý kiến gì không?
Các đại thần căng thẳng nhìn nhau. Hay là hoàng thượng lại muốn thả câu? Hứa Du Nhiên thân thiết với thái tử, kết quả bị hoàng thượng "trọng đãi" bằng cách đưa đi xa đến như thế. Cả thái tử cũng bị quở phạt thật nghiêm. Bây giờ hoàng thượng lại lấy việc bổ nhiệm Lưu Kì Anh ra làm mồi nhữ bá quan, ai dám lên tiếng đây? Ngài nói "bố trí Lưu ái khanh ở bộ nào", rất rõ ràng ý tứ là Lưu Kì Anh là "ái khanh" sẽ được trọng dụng ở trong lục bộ của vua. Thế nhưng vị Lưu ái khanh này của vua đoạt hết hào quang của "ái tôn" của thái sư, "ái điệt nhi" của hoàng hậu và cũng là vị biểu đệ rất có trọng lượng với đươngkim thái tử. Vị đại thần nào mở miệng tiến cử cho Lưu Kì Anh chính là chống đối thái sư, giỡn mặt với thái tử và sẽ là cái gai trong mắt hoàng hậu. Hoàng thượng làm như vậy chính là cố ý buộc quần thần phải có thái độ. Quần thần cũng biết không một vị vua nào chấp nhận hành vi kết bè kết đảng trong triều. Nhưng mọi người đều nghĩ hoàng thượng cũng sẽ giơ cao đánh khẽ, chỉ cảnh cáo thôi. Không ai ngờ đến ngài lại dứt khoát, thẳng tay với cháu ngoại của thái sư. Cả thái tử cũng bị vạ lây thì đại thần nào không sợ?
Ý tứ của Thuận Thái rõ ràng đến như vậy nhưng không một vị nào mở miệng thì thật là không phải với vua. Nghĩ vậy, Tô thừa tướng định bước lên thì đúng lúc Hồ thái sư cũng bước lên. Thái sư hướng vua vẻ mặt tươi tắn chắp tay bẩm:
- Hoàng thượng anh minh, lão thần cũng cảm thấy tân trạng Lưu Kì Anh thông tuệ nhạy bén, cho dù ở nơi nào trong lục bộ cũng có thể phát huy. Nhưng lão thần lại nghĩ nơi thích hợp nhất để y phát huy là ở trong cung.
- Hả?
Vua Thuận Thái ngẩn người giây lát. Tô thừa tướng cũng trợn mắt. Minh Anh thì muốn chửi lớn trong lòng. "Lão thái sư thật sự tốt bụng ghê gớm!" Nàng đang mang thân phận nam tử, lão tiến cử cho nàng vào cung, ý là muốn nàng ém làm...thái giám hay sao? Lão già ác ôn! Chắc chắn là ông ta ghim chuyện nàng chiếm mật vị trí hào nhoáng đáng lí phải thuộc về cháu ngoại ông ta cho nên ông ta là đang xỏ xiên nàng đây!
Tô thừa tướng nhếch nhếch khóe môi, đang muốn mở miệng nói lí với thái sư thì thái sư bật lên một tiếng cười ra, nói tiếp:
- Bẩm hoàng thượng, không biết hoàng thượng còn nhớ cách đây mấy năm lão thần từng kiến nghị với hoàng thượng đề ra một chức học sĩ, vừa đảm nhiệm ở Nội các giám sát thị sự các công vụ trong triều, vừa có thể thay mặt chúng lão thần túc trực ở bên ngoài ngự thư phòng đảm phụ phê hồng, giảm gánh lo cho hoàng thượng?
Vua Thuận Thái nghe thấy vẫn tỏ ra bình thản, điệu bộ cũng chuyên chú chờ thái sư diễn đạt hết ý muốn của ông ta.
- Năm xưa, hoàng thượng khước từ kiến nghị kia vì cảm thấy tả hữu vẫn còn có tướng gia và lão thần phụ trợ. Thế nhưng, ngày tháng dần qua, lão thần và tướng gia cũng đều đã hơn thất thập, mắt mờ tai yếu, thật sự đã không còn tinh nhạy để giúp hoàng thượng phân ưu. Tuổi già vô dụng, chính sự trễ nãi là một điều không thể không lo. Vì thế, thần một lần nữa nhắc lại chuyện xưa, kiến nghị hoàng thượng bổ nhiệm một chức nội thị học sĩ.
Phúc Nghĩa vương Triệu Trung, là hoàng đệ của Thuận Thái đế nghe Hồ thái sư nói đến đây liền không kiên nhẫn bước ra cắt ngang lời thái sư mà nhắc nhở:
- Ấy! Thái sư, bổn vương thấy vấn đề cần hay không một nội thị học sĩ có thể bàn lại sau. Trước mắt, hoàng thượng chỉ muốn an bày một vị trí thích đáng cho tân trạng. Ngài không cần đưa vào chủ đề quá khó.
Hồ thái sư cũng không chuyển ý, mỉm cười nhìn Vũ Nghĩa vương nói:
- Hạ quan chính là muốn tiến cử Lưu tân trạng vào nội thị học sĩ phụ trợ bên cạnh thánh thượng.
- Thái sư! – Cùng lúc, Tô thừa tướng và vua Thuận Thái đều đồng thanh bất mãn gắt gọi thái sư.
- Ngài là rõ ràng khơi chuyện thị phi! - Thừa tướng không nhịn được phải lên tiếng.
Thái sư thừa biết vị trí nội thị học sĩ ngay cả những đại quan có danh vọng như Hứa ngự sử, Dương quốc cửu cũng không được tín nhiệm. Thái sư tiến cử Lưu Kì Anh vào vị trí đó chính là đang tỏ thái độ với hoàng thượng, biểu thị bất mãn sự tín sủng của hoàng thượng với Lưu Kì Anh. Dù chắn chắn hoàng thượng sẽ không chuẩn cho Lưu Kì Anh đảm nhiệm chức vụ khó ở kia nhưng chuyện này nhất định sẽ trở thành đề tài cho bá quan sau ngự tiền xì xầm nghị luận.
- Bổn quan là thật lòng nghiêm chỉnh. Hoàng thượng chẳng phải đã nói Lưu Kì Anh bản lĩnh tinh nhạy, tài trí thông minh, gặp nguy không hãi, là hiền tài tương lai trụ cột? Đấy là điềm mừng cho Nam Thiên quốc. Nếu đã là như vậy, nhân đây để cho y ứng nhiệm vào chức ấy. Thừa tướng cùng lão thần cùng nhau ra sức nâng đỡ, đào tạo y. Như vậy về sau hai lão già chúng thần có đội gió theo tiên vương cũng có thể ngậm cười mà ra đi vì đã không phụ kì vọng và tín nhiệm của hoàng thượng bao nhiêu năm nay.
Vua Thuận Thái ngồi đó mặt lạnh như đá, tay vua bóp chặt góc áo long bào dưới long án trừng trừng nhìn thẳng xuống thái sư. Dưới mắt bá quan chỉ cảm thấy vua thái độ lãnh khốc thôi, mọi người vẫn chưa nhìn ra là vua đang tức giận đến muốn bốc hỏa.
Tất nhiên vua Thuận Thái thừa hiểu Hồ thái sư rõ ràng đang cố ý muốn làm khó vua. Bởi vì vua muốn ra oai, phủ đầu với