Nhìn theo đoàn người ngựa đã rời đi khá xa, Minh Anh từ trên tầng lầu của một khách điếm mới lững thững đi xuống. Ài! Suốt mấy tháng nay đảm nhiệm đoàn hộ tống, xung quanh luôn có người vây lấy, này thì "chưởng sứ", này thì "đại nhân". Bây giờ, gánh nặng rốt cuộc cũng được gỡ bỏ. Nàng một mình một cõi, tha hồ tự do tự tại.
Nghĩ đến sứ mệnh mà hoàng đế giao phó, nàng phải bật cười: " Đùa sao? Tâm địa hoàng đế ông nào mà không hiểm? Ta cũng không muốn làm bó đuốc cho ngài đâu."
Hoàng đế sai nàng đi tìm kho hoả dược và quặng sắt đã bị thất lạc từ nhiều năm về trước. Bây giờ, quặng sắt đã tìm được trong địa đạo bên dưới Nạp Vũ cốc. Vốn không phải bị thất lạc mà là bị Hứa ngự sử và Bạch Trác Phu giấu. Còn về kho hoả dược, đừng nói là nàng không có manh mối, dù là biết nàng cũng không không dám đi tìm. Hoả dược không giống như quặng sắt. Nó là vũ khí nguy hiểm nhất. Hơn nữa lại là thứ không thể tùy tiện di chuyển nhưng kẻ dã tâm, ai cũng muốn cướp được nó. Cho nên, người tìm ra nó chính là tìm vào đường chết. Nàng sao có thể tự mình chuốc hoạ? Lúc này đang là cơ hội ngàn năm có một, nàng còn không tranh thủ bỏ chạy thì nơi nào còn cơ hội nữa? Nghĩ vậy, nàng lập tức thu thập hành lí, nhận tiện mua thêm một ít lương khô rồi thật nhanh tìm đường đi khỏi Nam Bình trấn.
Thiên hạ bao la rộng lớn, rốt cuộc nàng cũng đã có cơ hội trải nghiệm rồi! Nghĩ đến ngày tháng tiếp theo, Minh Anh lập tức lên kế hoạch chi tiết cho hành trình du ngoạn.
- Đầu tiên là mua một con ngựa, sau đó đến thị trấn lân cận thưởng thức đặc sản và tham quan những danh lam nổi tiếng nhất. Tiếp sau đó, phải đến nơi có sự tích cổ xưa hay ho nhất, tìm hiểu và ghi chép lại để làm tư liệu...
Minh Anh lên lịch trình xong liền khoan khoái chạy đi tìm chỗ bán ngựa.
Qua hết hai con đường lớn, hỏi hết năm người trên đường rốt cuộc nàng mới tìm thấy một trại ngựa. Trong khi nàng còn đang chọn ngựa, lại không biết ở trên tầng lầu một ngôi nhà gần đó có một người vẫn đang chăm chú theo dõi từng bước di chuyển của nàng. Lưu phu nhân càng nhìn càng cảm thấy không muốn nhìn. "Khuôn mặt non trẻ ấy dù cải nam trang nhưng thần thái và ánh mắt cùng với nữ nhân kia..."
- Ài! Thật là có chút đáng tiếc! Nếu như đứa nhỏ này để cho nữ nhân kia tự mình bồi dưỡng thì thành tựu sẽ như thế nào nhỉ?
Hiếm khi Lưu phu nhân để tâm tư nghĩ những chuyện mơ hồ như thế. Vừa đúng lúc đó đã bị một tiếng của Dương Tứ từ phía sau kinh động:
- Môn chủ, đã an bày ổn thoả. Thu được hơn mười vạn binh khí hoàn hảo mà phía triều đình cũng không hề hay biết.
Lưu phu nhân khẽ mỉm cười, ánh mắt nàng thần tình uyển chuyển nhìn thân ảnh Minh Anh đang thử ngồi trên lưng ngựa ở dưới. Nàng cười cười nói:
- Thật phải khen đứa nhỏ này lợi hại. Chúng ta ở đây mười mấy năm, tra cũng tra khắp vậy mà không có chút manh mối nào cả. Nó vừa tới đã dễ dàng lật tung Nạp Vũ cốc. Cả lão cáo già Bạch Trác Phu cùng Hứa thị ở kinh thành cũng tan thành mây khói. Haha! Ta thật sự mong chờ đến ngày nó vào kinh cùng lão gian tặc Hồ Hiển đối đầu sinh tử ngươi chết ta sống. Haha! Lúc đó nhất định sẽ rất gay cấn.
Dương Tứ nhìn vẻ mặt mơ tưởng xa xăm như người say rượu của Lưu phu nhân, vừa lúc lại nhìn thấy một bầu rượu đã cạn trên bàn. Có lời muốn nói nhưng lại thôi. Dù sao thì phu nhân cũng không có cách, cũng không muốn bận tâm. Thôi thì mệnh nhỏ của đứa trẻ kia cứ tùy theo số phận của nó vậy.
-----------
Minh Anh mua được ngựa liền mang hành lí buộc hết vào ngựa rồi ung dung tự tại cưỡi ngựa xem hoa. Trở về cổ đại bấy lâu, cũng là lần đầu tiên nàng thong dong đến như vậy. Thật là thoải mái! Bình an tự tại, đời còn mong gì hơn nữa?
Minh Anh vừa thư thái ngắm cảnh, hồn thả thảnh thơi. Nàng bây giờ không còn gì vấn vương trói buộc nên nhìn cảnh vật gì cũng thấy thư thả, nhìn người nào cũng thấy đẹp xinh. Đang lúc tâm tình hoàn hảo nên thơ như thế, nàng đột nhiên nghe tiếng gọi quen thuộc. Trong tâm tư kẻ có ý đồ trốn chạy liền thúc nàng hãy nhanh phi ngựa tẩu thoát thôi! Ấy nhưng lí trí gợi nhắc, nàng không thể bỏ mặc người có giọng nói kia.
Quả nhiên! Nàng xoay ngựa lại liền thấy Thu Huyên một thân chật vật vẻ mặt vô cùng lo lắng chạy đến chỗ nàng. Minh Anh có chút không hiểu. Đúng ra Thu Huyên đã lên xe ngựa đi cùng với Vũ Nguyệt Tuyền từ lúc nãy. Tại sao bây giờ còn ở đây, lại hoảng hốt thế này?
- Thu Huyên, có chuyện gì? Sao muội lại trở lại? Không lẽ...
Đoàn người có An Định vương Triệu Vinh họ tống. Binh đông tướng giỏi, lại có thể xảy ra chuyện gì hay sao?
Thu Huyên gạt