Trong Thái Minh điện, Minh Anh từ có đại công trở thành đại tội, đang quỳ gối giữa điện đợi chờ cơn thịnh nộ của hoàng thượng. Chốc chốc lại có một thái giám bước vào bẩm báo tình hình truy bắt thích khách bên ngoài. Dưới sự truy lùng gắt gao của Vũ Lâm vệ và Long vệ quân đã bắt được hơn ba mươi thích khách. Tất cả bọn chúng khi bị bắt liền lập tức tự tử. Manh mối đều mất, Thuận Thái đế thật sự không thể không nổi giận lên.
- Lưu Kì Anh, ngươi nói đi! Chuyện này rốt cuộc là sao?
Minh Anh cũng không hiểu nổi là ra làm sao. Sáng nay, nàng với Phạm Dương đưa vào trong cung ba mươi người. Tại cửa vào cấm cung đều có ghi chép. Trong ba mươi người kia thì có mười hai người đã tự tử cùng Phạm Dương. Còn lại mười tám người cũng oan uổng như Minh Anh, không hiểu đại hoạ từ đâu lại rơi xuống.
Trước mắt chuyện lớn như thế nhưng tên chưởng sử này lại ngờ nghệch không nói được lời nào. Thuận Thái đế tức giận, chụp lấy chén trà trên bàn ném thẳng vào nàng. "Bốp" một tiếng. Chén trà đập thẳng mũ quan trên trán. Máu từ trên đầu Minh Anh chảy xuống. Nàng vẫn quỳ đó, không né tránh, không kêu xin. Lão công công Trần Vũ nhìn thấy cũng xót xa, nhưng thấy hoàng thượng đại nộ xung thiên cũng không dám xen vào. Vừa may, tứ vương gia Triệu Vinh vào đến. Tứ vương gia mang theo vật gọi là mảnh vỡ của thần khí bày ra trước mặt Thuận Thái đế mà nói:
- Bẩm phụ hoàng, thích khách tất cả đều là cao thủ. Có thể đã lẽn vào cung từ trước. Thần khí, hoả dược và cung tên của bọn chúng tất cả đều là chế phẩm từ Khí dụng doanh.
- Cái gì?
Khí dụng doanh là kho vũ khí của triều đình. Nếu không phải là võ tướng có thánh chỉ, cũng không ai được phép đến đó huống hồ chi lại lấy vũ khí đi.
- Có nghĩa là việc này liên quan đến võ tướng của trẫm sao? - Ánh mắt của Thuận Thái đế trầm xuống, nhưng mục quang lại loé lên một tia lạnh lẽo.
- Phụ hoàng, việc này thật không có liên quan đến ngũ phò mã.
--------
Triệu Vinh đưa Minh Anh cùng rời khỏi Thái Minh điện. Nhìn thấy trên trán nàng vẫn còn đang chảy máu, Triệu Vinh nhỏ nhẹ nói:
- Bổn vương đưa ngươi sang thái y viện băng bó vết thương?
- Đa tạ vương gia. Hạ quan chỉ muốn gặp công chúa.
Công chúa vừa rồi lúc phò mã bị hoàng thượng hỏi tội, nóng ruột nên đã chen vào bênh vực phò mã, chọc hoàng thượng tức giận nên bị đưa đến Huyền Minh cung giữ lại ở đó. Bây giờ chứng minh phò mã vô tội, có thể để công chúa trở ra rồi.
- Vậy bổn vương đưa ngươi đi gặp muội ấy.
Hai người chưa đi được ba bước đã nghe từ phía sau vang lên tiếng của công chúa:
- Phò mã!
Minh Anh quay đầu lại, một cỗ thân thể mềm mại thơm ngát đã lao thẳng vào lòng nàng. Công chúa cũng bất chấp tứ hoàng huynh đang đứng nhìn, nàng ôm xong cũng ngước lên, sờ tay chân, sờ mặt, sau đó phát hiện vết thương trên trán phò mã liền hoảng hốt:
- Phò mã, ngươi chảy máu rồi!
Nàng lụp chụp lấy tay áo thấm máu cho phò mã, giọng rưng rưng lo lắng hỏi:
- Bị thương nặng không? Có đau lắm không?
Triệu Vinh chịu hết nổi, hắn ho một tiếng rồi quơ tay nói:
- Nếu hoàng muội đã đến, vậy bổn vương đi trước. Phò mã, ngày mai ngươi vẫn nên đến Đại lý tự một chuyến, tường trình lại những gì ngươi biết lần nữa.
- Được. Đa tạ tứ vương gia!
Triệu Vinh đi khỏi, hai người cũng lên xe ngựa trở về phủ công chúa. Trên xe ngựa, Minh Anh nằm gối đầu trên đùi công chúa để nàng chăm sóc vết thương cho. Nghĩ đến Phạm chưởng đạo và mười hai người đã tự tử kia, Minh Anh cũng không dám tin, họ thật sự có liên