Vĩnh Ninh buồn buồn, nén lại cỗ xúc động vào lòng, cố không để nước mắt nghẹn ngào lại trào ra. Thanh Nhi ở một bên thu hết biểu cảm của công chúa vào trong mắt. Nàng cũng cúi đầu nghẹn lòng thương xót. Công chúa và phò mã thật sự đều rất đáng thương. Nàng không nhẫn tâm nhìn công chúa một mình đau khổ nhưng nàng cũng hiểu rõ tình cảnh bế tắc như thế càng không nên kéo thêm phò mã vào.
- Công chúa!
Thanh Nhi thể thiếp dâng lên một chiếc khăn đã thấm nước thuốc cho công chúa. Nàng rất lo sợ công chúa khóc xong mắt sẽ lại đau. Vĩnh Ninh nhận lấy khăn nhưng chưa kịp đắp lại sực nghĩ đến gì đó liền quay sang lục tìm tay nãi. Thanh Nhi hỏi nhưng công chúa không đáp, tự mình tìm một lúc không thấy mới lên tiếng:
- Những tranh vẽ của phò mã ngày trước bổn cung luôn mang theo tại sao lại không nhìn thấy?
- A, tranh vẽ đó...có thể là nô tì đã quên mất. Nó còn ở trong phòng của công chúa...ở đào nguyên.
- Lập tức quay lại đào nguyên!
Vĩnh Ninh hổn hển thở nhanh. Chỉ mong Tiểu Linh vẫn chưa đốt bỏ đào nguyên, nếu không thì kỉ niệm giá trị nhất của phò mã nàng cũng không thể giữ được.
Đến nơi, thấy cỗ xe của Tiểu Linh đã chuẩn bị lên đường. May mà nàng về kịp, nếu không Tiểu Linh đã châm lửa. Đào nguyên được xây dựng mô phỏng theo kiểu cách ở phủ công chúa nhưng bên ngoài được mở rộng thêm bằng một vườn hoa trái bao phủ vừa giúp cho biệt phủ khung cảnh nên thơ lại thêm phần xanh mát. Vĩnh Ninh một đường đi thẳng vào phòng rồi đẩy cửa. Nàng muốn thật nhanh sẽ thấy được những tranh vẽ đó, nếu không lòng sẽ không an ổn được. Khoảnh khắc ánh mắt đầu tiên của nàng phóng tới, không ngờ được nơi đó cư nhiên lại có một thân ảnh nam nhân đang ngồi bên bàn tay cầm bút vẽ.
Đấy là...
Người ấy.
- Phò mã!
Vĩnh Ninh rốt cuộc cũng không thể khắc chế nỗi nhớ nhung. Nàng lao thẳng lên, không cần biết là thật hay mơ, nàng chỉ mong có thể bắt kịp phò mã.
Rất may, lần này ông trời không nỡ cho nàng thất vọng. Phò mã thật sự đã đứng dậy dang tay đón ôm lấy nàng. Đã sáu tháng cách biệt rồi, cứ ngỡ đã thật sự âm dương đôi ngã duyên tận tình tan rồi. Còn may phần duyên nợ này vẫn chưa tận tuyệt. Phò mã trở lại rồi! Phò mã thật sự xuất hiện trước mặt nàng rồi!
Minh Anh thả nhẹ vòng tay để có thể nhìn xuống khuôn mặt nữ nhân mình yêu thương nhất. Thật không thể tin, chỉ qua mấy tháng ngắn ngủi mà những biến cố các nàng trải qua lại kinh hồn đến vậy. Vĩnh Ninh trước mắt nàng vừa gầy lại xanh xao, đôi mắt cũng không còn vẻ hoạt thần linh động, cũng không luôn tia bức khí lém lỉnh kiêu căng của ngày nào. Hơn nữa ở trên trán Vĩnh Ninh, một vết sẹo to là dấu tích của hôm nàng đã dập đầu cầu xin tha mạng cho phò mã. Minh Anh nghẹn ngào, lòng đau thắt. Nàng nắm chặt tay công chúa đang áp trên mặt mình, xúc động rưng rưng khẽ khàng nói:
- Công chúa, ta trở về rồi! Phò mã của nàng sẽ không rời bỏ nàng nữa. Nhất định sẽ không rời khỏi nàng nữa!
Một cái ôm xoa dịu vỗ về. Một cái hôn tha thiết đượm nồng tình yêu sâu sắc và quyến luyến. Màn nhung rũ xuống. Đôi tình nhân trẻ nhiệt tình đắm đuối trong màn tiểu biệt thắng tân hôn.
Ở bên ngoài, Thanh Nhi, Tiểu Phụng, Tiểu Linh đứng nhìn thật lâu trước cửa phòng công chúa. Ba người tuy trong lòng cũng vội nhưng tuyệt nhiên không ai nghĩ sẽ đến giục công chúa lên đường. Nghĩ đến điều gì đó, Tiểu Linh đột nhiên ôm lấy cánh tay Tiểu Phụng, đầu cũng áp vào vai nàng. Thanh Nhi khẽ nhìn các nàng, cũng không biểu lộ gì, chỉ lẳng lặng bước lại cỗ xe thu xuống các tay nãi. Các nàng theo công chúa lâu rồi, cũng không đành lòng nhìn công chúa với phò mã khổ tận cam lai nhưng vừa tái hoan lại phải chịu gian nguy hiểm trở. Thanh Nhi hiểu nỗi lo của công chúa, tứ vương gia nhất định phải cứu, nhưng không nhất định phải để công chúa mạo hiểm tiến kinh. Nàng đặt tay nãi và số đồ dùng của công chúa xuống đất rồi quay sang Tiểu Phụng:
- Chúng ta đi! Vào đến kinh, ta có thể giả mạo công chúa để gặp hai vị thống lĩnh kia. Nếu mọi sự hanh thông, chúng ta có thể cứu được vương gia. Còn như bất lợi, xem như cũng đã giải cho công chúa một nạn.
Tiểu Phụng, Tiểu Linh nhìn nhau. Sau đó cũng không lên tiếng chỉ nhẹ nhàng cùng nhau bước lên xe ngựa với Thanh Nhi. Ngay lúc các nàng chuẩn bị xuât phát, liền bị một tiếng kêu gắt từ phía sau gọi lại:
- Không ai được đi cả! Bổn phò mã đã ở đây, đại sự của phủ công chúa đâu đến lượt các ngươi tự mình chủ trương như thế?
-----------
Vĩnh Ninh tỉnh lại, cảm thấy thân thể và tinh thần thật sự vô cùng thoải mái. Có lẽ khá lâu rồi nàng không hề được ngon giấc cho nên vừa rồi tinh thần và tâm ý đều viên mãn, nàng chợp mắt một lúc lại được một giấc ngủ ngon. Nghĩ đến, cảm giác hạnh phúc như vẫn còn bao quanh. Nàng mỉm cười ngồi dậy vén màn bước ra muốn tìm phò mã.
Cả căn phòng lại vắng lặng. Không có một dấu tích nào để lại của phò mã. Vĩnh Ninh lại lâm vào hoảng hốt. Nàng nhìn trái, nhìn phải sau đó chạy đến chỗ hồ nước cuối phòng. Hoàn toàn trống vắng. Lúc nãy thật sự là phò mã, hay là nàng lại nhung nhớ quá mà ảo tưởng mộng mị rồi?
Vĩnh Ninh bấn loạn tinh thần, cũng không kịp khoác áo chải tóc, giày trên chân cũng không xỏ đã tức tốc phóng chạy ra cửa tìm kiếm.
Ở hậu viên, phò mã lại đang cũng Tiểu Phụng, Tiểu Linh thử thần khí. Đúng vậy, người này thật sự là Lưu Kì Anh phò mã. Lần đó, sau khi được nhóm người Chân Lộc thay mận đổi đào cứu nàng từ thiên lao ra. Vốn là Chân Lộc muốn đưa thẳng nàng về Chân Qua nhưng trên đường đột