Ở bệnh viện, Vĩnh Ninh nhìn thấy các bác sĩ đang cố hết sức cứu chữa cho Minh Anh. Các bác sĩ rất khẩn cấp, người thì gắn ống dây, người thì chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật. Người thì theo dõi màn hình và nói tình hình bệnh nhân không ổn lắm. Vĩnh Ninh rất lo lắng. Nàng đã mấy lần nhìn thấy người này nguy hiểm đến chết. Nàng thật sự không thể chịu nổi. Phò mã này của nàng sao lại khổ đến như vậy? Bị hành hạ suýt chết, bị độc phát tưởng chết, bị án trảm thủ, bị trúng đạn tắt thở, bây giờ đầu thai kiếp mới rồi mà vẫn còn bị xe tông. Vĩnh Ninh đau đáu không yên, nàng bước đến gần, nhìn phò mã thật lâu. Không biết nghĩ đến điều gì đó, nàng chợt khấn nguyện một câu:
- Phò mã, ngươi tỉnh dậy đi! Chỉ cần ngươi tỉnh lại, ngươi không sao, bổn cung dù phải tan biến cũng sẽ không hối hận
Khoảnh khắc đó đột nhiên thân thể nàng giống như bị cuồng phong hút lấy. Linh hồn yếu ớt cố bám víu, níu kéo để được nhìn phò mã thêm được lâu hơn.
- Phò mã! Ngươi tỉnh lại đi!
Minh Anh cuối cùng cũng bừng tỉnh. Các bác sĩ mừng rỡ, tiếp tục những thao tác cần thiết sau đó chuyển nàng sang phòng bệnh nghỉ ngơi. Lúc các bác sĩ đẩy nàng từ phòng ICU ra, cùng lúc đó lại đẩy vào một bệnh nhân khác. Minh Anh nằm trên băng ca đôi mắt nặng trĩu mờ mịt nhìn sang người bên cạnh. Bên kia là một cô gái trẻ nhảy lầu tự tử. Minh Anh nghe được nhiêu đó, nàng cũng lờ mờ nhìn phớt được khuôn mặt kia nhưng không nhìn rõ thì đã bị cơn mệt mỏi choáng váng kéo vào mộng cảnh. Trong giấc mộng, nàng lại nhìn thấy công chúa. Công chúa mỉm cười với nàng, sau đó còn lấy một đoá hoa Dạ lai hương cài trên tóc của nàng. Nàng mỉm cười hỏi công chúa:
- Công chúa, tại sao nàng không thích ta mặc đồ nữ nhân nhưng lại cài hoa thế này cho ta? Nàng nhìn xem, nam tử cài hoa, người khác nhìn vào ta chẳng phải sẽ buồn cười lắm sao?
Vĩnh Ninh hoàn toàn không cảm thấy có gì sai, nàng lại cài thêm một cái lên tóc, một cái lên tai, một cái bỏ vào trong cổ áo phò mã rồi rướn người lên ôm lấy phò mã, nói:
- Ta cài hoa bởi vì ta rất thích mùi hương hoa này kết hợp với mùi hương trên người của phò mã. Phò mã là người của ta, là nam nhân hay nữ nhân, ta biết là được, đâu cần người khác nhìn đến? Huống hồ, ta không thích phò mã mặc đồ nữ nhân. Bởi vì những lúc ngươi mặc đồ nữ nhân, ngươi lại hoàn toàn không nhớ đến bổn cung.
Phò mã suýt bật cười. Hoá ra công chúa vẫn còn ghi thù lần nàng ở trong thân phận Chân Khanh đã không nhớ ra nàng ấy. Phò mã nhìn vẻ mặt bướng bỉnh của công chúa, thật cưng chiều và yêu mến, nàng điểm lên chóp mũi của công chúa, trêu nói:
- Ngang ngược quá!
Công chúa trương mắt:
- Không được sao?
- Được. Được. Nàng là công chúa, nàng nói gì cũng được.
- Vậy nếu bổn cung không phải công chúa thì không ngang ngược được sao?
- Được. Vẫn được. Dù cho nàng không là công chúa, nàng vẫn là người ta yêu. Chỉ cần điều đó làm nàng vui, ta có chịu thiệt thế nào cũng được.
Ánh mắt công chúa rạng ngời hạnh phúc, thân thể sà vào lòng nàng. Nàng ôm lấy công chúa, thâm tâm tràn ngập ấm áp. Cả thế giới còn điều gì tốt đẹp hơn khoảnh khắc này?
Minh Anh bật tỉnh giấc. Nhìn thấy bản thân đang nằm trên giường bệnh. Trên cổ nàng bị băng bó, chân trái cũng bị thương. Tay trái còn đang cắm dây truyền dịch. Minh Anh thở dài một tiếng. Thật sự không cam tâm nhưng không thể nào không chấp nhận hiện thực. Sự thật nàng và công chúa chỉ là trải qua trong giấc mộng. Bây giờ nàng đã tỉnh rồi, không thể cứ tiếp tục chìm đắm, chấp niệm mơ màng mãi sao?
Minh Anh gạt nước mắt, lại bắt đầu cầm viết vẽ lại tất cả những chuyện đã từng xảy ra ở cổ đại giữa nàng và công chúa.
- Công chúa, không cần biết là thực hay mộng cảnh, ta vẫn sẽ mãi nhớ nàng, mãi mãi lưu giữ hình ảnh và những khoảnh khắc cùng với nàng. Công chúa, ta yêu nàng! Ta sẽ mãi yêu nàng, Vĩnh Ninh!
Ở trong phòng bệnh bên cạnh, cô gái trẻ vừa được cứu sống thần kì sau khi bị ngã từ độ cao sáu tầng xuống đất. Vốn là khi được đưa đến, đầu của cô bị va đập gây chấn thương sọ não, máu chảy nhiều, các bác sĩ đều tiên lượng rất xấu. Thế nhưng ngay khi các bác sĩ đã thất vọng đang định bỏ cuộc thì đột nhiên bệnh nhân động đậy, sau đó thì có lại nhịp thở, nhịp tim và huyết áp cũng giống như có phép màu kích thích vực lại hồi sinh. Lúc này, cô gái trẻ đã mở mắt ra. Nàng nhìn lên trần nhà trắng toát, sau đó không biết nghĩ gì đột nhiên mỉm cười rồi nhẹ nhàng thở hắt một tiếng.
Ở bên ngoài hai phòng bệnh là mẹ của Minh Anh và mẹ của cô gái trẻ kia đang ngồi nói chuyện. Hai người vốn là bạn thời đi học, đã rất lâu không liên lạc, không ngờ gặp lại là ở trong tình cảnh này. Mẹ của Minh Anh thở dài nói:
- Từ sau khi kết hôn, tôi cũng xem như đã an ổn. Ông nhà tôi thật ra rất tốt, thương vợ thương con, không có thói hư tật xấu. Chỉ là hơi nhiều bệnh. Sinh được đứa con gái này, chúng tôi còn nghĩ có thể sớm ngày nghỉ hưu, giao lại chuỗi khách sạn cho nó quản. Nhưng mà ai ngờ được nó lại bị...bị giống như là ma ám vậy. Suốt ngày cứ dở dở ươn ươn, nói toàn mấy chuyện gì đâu không. Còn nói cái gì mà muốn xuyên không để đi tìm công chúa gì đó. Chồng tôi vì nó mà mấy lần đau tim, tưởng đâu không qua khỏi. Khánh Hà, cô coi đó, chúng tôi cũng đâu có làm gì nên tội mà con gái tôi, Minh Anh nó còn trẻ như thế, đàng hoàng như thế lại đột nhiên phát điên. Tôi...tôi...cũng không biết nên làm sao với nó."
Mẹ Minh Anh nói xong cũng áp vào lòng người tên Khánh Hà mà bật khóc. Bà Khánh Hà cũng để yên cho bà ấy khóc. Một lúc lâu sau, bà mới nhẹ nhàng vuốt lên tóc người bạn đã từng rất lâu rồi không gặp, bà nói một câu thật ngoài tình huống:
- Đã hai mươi tám năm rồi...Tuyết Anh, tóc của bà vẫn còn đẹp như vậy!
Thân thể bà Tuyết Anh chợt cứng lại. Bà có cảm giác gì đó rất không ổn. Bà nửa muốn bật dậy, thoát khỏi cảm giác khó xử kia nhưng nửa lại cảm thấy có chút luyến tiếc. Bà không dám nhìn thẳng Khánh Hà, nhưng lại trộm liếc thái độ của bà ấy.
Khánh Hà người phụ nữ này, hai mươi tám năm trước suýt tí nữa thì bà đã động lòng và sa vào lưới tình của bà ấy. Khánh Hà từng là bạn học, lại là một người bạn thân vô cùng đặc biệt với Tuyết Anh thời điểm đó. Lúc đó, hai người vừa bước vào đại học, ở cùng một kí túc xá với nhau, lúc nào như bóng như hình với nhau. Khánh Hà trầm tính và chu đáo, luôn ân cần chăm sóc cho Tuyết Anh. Tuyết Anh lại đơn thuần, vô tư hưởng thụ sự tận tâm kia, còn nghĩ Khánh Hà tại vì tốt tính, cho mới dành cho mình sự săn sóc cưng chiều kia thôi. Cho đến một hôm, trong một buổi tiệc, Tuyết Anh đã uống say trở về phòng và nhìn thấy Khánh Hà đang ôm lấy tấm ảnh của nàng mà âu yếm hôn. Không biết lúc đó ma xui quỷ khiến làm sao, Tuyết Anh lại bước vào còn chủ động ôm hôn Khánh Hà trước. Sau đó thì cái gì đến đã đến. Tuyết Anh đã trao lần đầu tiên của mình cho một người mà nàng không bao giờ nghĩ sẽ có tình cảm. Chính vì như vậy, sau khi tỉnh lại, Tuyết Anh cảm thấy rất sợ hãi và không thể đối mặt với Khánh Hà. Cô không nghĩ là chán ghét Khánh Hà nhưng cô không muốn bản thân mình lại yêu đồng tính. Càng không nghĩ đến sẽ duy trì thứ tình cảm kì lạ này với Khánh Hà. Thế là sau đó, cô đã lạnh nhạt Khánh Hà. Khánh Hà cũng không biết bản thân đã làm sai gì cho nên mới tìm đủ cách dỗ dành Tuyết Anh, nhưng rốt cuộc cũng vô ích. Một ngày, Tuyết Anh đột nhiên biến mất. Khánh Hà đã tìm rất nhiều cách, thăm dò nhiều bạn bè nhưng cũng không có kết quả. Bẵng một cái đã hai mươi tám năm, gặp lại, hai người đã sắp là hai bà lão sáu mươi. Vậy mà, Khánh Hà vẫn còn có biểu lộ như thế, Tuyết Anh vừa ngượng vừa ngại, bà hít hít, gạt nước mắt, lãng sang chuyện khác:
- Vậy còn Hà, con gái của Hà nghe nói cũng bị nặng lắm. Con bé trông cũng xinh như thế lại vì tình mà nhảy lầu sao? Gã khốn kiếp kia là ai? Còn nữa, sao tôi không thấy ba của con bé đến đây?
Khánh Hà bất chợt cười nhẹ. Dù qua bao nhiêu năm bà vẫn cứ nụ cười như thế, trầm tĩnh điềm đạm, sẵn sàng đối mặt mọi chuyện xảy ra:
- Trương Khiết thật ra chỉ là con gái nuôi của tôi. Tuyết Anh, bao nhiêu năm qua, tôi vẫn chưa từng kết hôn cho nên con bé làm sao có ba được?
Hai người lại bắt đầu lâm vào trầm mặc. Tuyết Anh không dám nhìn thẳng. Khánh Hà cũng lặng lẽ cúi mặt, không nhìn Tuyết Anh.
-----------
Ở trong phòng bệnh, Minh Anh cuối cùng cũng đã tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài hiếm hoi. Động tác đầu tiên của nàng là vươn vai, sau đó liền đưa tay sang bên cạnh để mò tìm sấp tranh nàng đã vẽ. Bởi vì nàng bị thương ở cổ, muốn quay người hay gượng dậy đều rất khó khăn và đau đớn. Phải mất một lúc, nàng mới mò tay chạm được vào sấp tranh. Nàng cầm lấy bức tranh cẩn thận lật mở ra nhìn vào, sau đó bất ngờ chấn động đến bật dậy. Trong tranh cư nhiên lại có chữ! Từng bức tranh là khung cảnh nàng vẽ lại những tình huống đã xảy ra ở cổ đại cùng công chúa. Nếu không phải là người trong cuộc trải nghiệm, sao lại có thể nhìn tranh mà viết ra được lời thoại, còn viết đúng đến từng chữ.
Minh Anh kích động muốn bật ngồi dậy. Nhưng cổ nàng di chuyển bất tiện, nàng bị đau đến phải hít thầm mấy hơi để nén chịu. Nghĩ đến người đã viết những chữ kia vào