'Trường Ngưng, sao nàng đến đây?'
Nhược Ca nhìn Trường Ngưng đến càng ngày càng gần, vì thế anh dũng nhảy ra chắn trước người Bắc Ảnh Tịch. Trường Ngưng thấy vậy, cũng không nhìn đến mặt Nhược Ca. Dùng giọng điệu cao quý mà ra lệnh.
'Bổn cung có việc cần nói cùng Hoàng thượng, Phò mã nên tránh ra'.
Nhược Ca đuối lí. Đúng a, chuyện tỉ đệ nhà người ta. Tôm tép như mình không có cơ hội chen miệng vào. Vì thế, ngoan ngoãn đứng sang một bên thầm cầu mong mọi thứ sẽ tốt đẹp.
'Đại hoàng tỉ, trẫm.....'. Bắc Ảnh Tịch lời nói không lưu loát.
'Đệ còn biết bản thân mình là thân hoàng đế sao? Nếu để triều thần biết được đường đường là một hoàng đế Minh triều, nữa đêm leo lên nóc nhà uống rượu đến sáng. Thân thể không màn. Đệ xem bọn họ sẽ nghĩ gì về đệ?'
Nhược Ca nghe ra trong lời nói chầm chậm, dịu dàng lại có phần băng lãnh uy nghiêm. Chả trách Bắc Ảnh Tịch e ngại. Haiz.
'Phò Mã của Trưởng Công chúa đêm khuya cùng Hoàng thượng say xỉn. Người cũng không hơn a'.
Nhược Ca và Bắc Ảnh Tịch lén nhìn nhau. Cái gì a, liên quan gì ta. Uống rượu cũng sai sao? Nhược Ca cảm thấy không cam lòng bị nữ nhân này dạy dỗ. Thấy chết không sờn nói.
'Trường Ngưng, ta thấy Ảnh Tịch đã là một đại nam nhân. Có những việc không cần nghiêm khắc như lúc nhỏ. Nàng cứ như vậy Ảnh Tịch sẽ mãi không thể trưởng thành'
'Đại hoàng tỉ, mụi thấy hoàng tỉ phu nói đúng. Chúng ta để cho Hoàng thượng tự mình trưởng thành'. Nhược Ca cảm kích nhìn hướng về người đang đứng về phe mình a. Chính là Thường Nguyệt công chúa.
Trường Ngưng nghe hai người thân cận của mình nói thế, cũng không phản ứng nhiều. Hướng Bắc Ảnh Tịch hỏi. 'Hoàng thượng thấy thế nào? Có phải bổn cung đã quá phận?'
Ta ngất! Trường Ngưng ơi Trường Ngưng, nàng không ép người khác không được sao?
'Đại hoàng tỉ....Đệ....đệ đã trưởng thành'. Bắc Ảnh Tịch ánh mắt kiên định trả lời.
'Được. Từ hôm nay bổn cung sẽ không quản người nữa'. Xoay người ra cổng. Nàng đi được một đoạn dừng lại. 'Phò mã còn không hồi phủ?'.
'Ân. Ta đến ngay'. Nhược Ca cảm thấy mặt trời không nằm ở đỉnh đầu a. Mọi thứ lại chuyển sang mùa đông rồi.
'Hoàng tỉ phu, Đại hoàng tỉ giận'. Bắc Ảnh Tịch giọng yểu xìu lên tiếng. Nhược Ca cười, đi ngang qua người Bắc Ảnh Tịch. 'Đệ yên tâm. Để ta. À, rảnh rỗi đến Phò mã phủ. Ta dẫn đệ đi chơi'
Bắc Ảnh Tịch mắt sáng rỡ muốn khẳng định lần nữa. 'Thật không?'
'Ân. Ta không vô dụng như mọi người nghĩ. Cáo từ'. Nhược Ca đi lướt qua Bắc Ảnh Tịch, tiện đường hành lễ với Bắc Ảnh Thường Nguyệt. 'Ngũ hoàng mụi. Nhược Ca cáo từ'
'Ân.'
****
Ngồi trên kiệu lớn trở về. Nhược Ca lén nhìn Trường Ngưng, không nhìn ra cảm xúc gì. Nữ nhân này che giấu cảm xúc đạt mức thuần thục rồi đi. Lúc nãy còn nói Bắc Ảnh Tịch yên tâm, mình có thể xử lí được. Giờ này người trước mặt như bức tường băng ngăn cách. Không có cách nào bước tới.
'Phò mã có chuyện muốn nói với bổn cung?'
Nhược Ca giật mình, nữ nhân này. giỏi hù dọa lão nương thật. Đang yên lành lên tiếng làm gì. Nhưng mà nàng ta mở miệng trước không phải rất tốt sao?
'Đêm qua là ta đề nghị cùng Hoàng thượng uống rượu. Nàng trách lầm đệ ấy rồi'
'Hửm. Thật vậy sao?'. Trường