Sáng ngày hôm sau.
Bắc Ảnh Tịch sau khi thượng triều, rất nhanh thay y phục đi đến Phò mã phủ. Cũng chỉ dẫn theo vài người, Tôn Công công là người không thể thiếu a.
Mỗi sáng, Trường Ngưng điều dậy sớm luyện kiếm. Chỉ có con sâu lười ham ngủ Nhược Ca vẫn còn ôm chăn. Luôn là người dậy sau cùng.
Trường Ngưng sau khi luyện kiếm, nghỉ ngơi liền đi tắm. Thay y phục sạch sẽ, trở về phòng đã không thấy Phò mã. Thư phòng cũng không có bóng dáng, mà Lạc Hy đồng thời cũng biệt tăm.
Hỏi thị nữ được biết Hoàng thượng đang cùng Phò mã trò chuyện ở sau hoa viên.
'Hoàng tỉ Phu, hai ngày nữa đến Tết Trung thu. Trong cung lại hội tụ, hôm đó hoàng tỉ phu nhất định phải cùng Đại hoàng tỉ đến'.
'Nhất định rồi, ta có chuẩn bị quà cho mọi người'
'Haha. Có thể bật mí trước cho đệ không?'
Nhược Ca cười haha, nhìn trước nhìn sau, ghé vào tai Bắc Ảnh Tịch hô lớn: 'Tuyệt đối không thể a'.
Bắc Ảnh Tịch biết bản thân bị gạt, không thể nhịn được, tung chiêu về hướng Nhược Ca. Nhược Ca chỉ còn cách chạy trốn, cũng không dùng lăng ba vi bộ vì Nhược Ca biết Bắc Ảnh Tịch chỉ là đùa nàng. Xa xa thấy Bắc Ảnh Trường Ngưng xuất hiện, không cần biết thể diện liền hướng Trường Ngưng chạy, rất nhanh liền trốn phía sau Trường Ngưng.
'Trường Ngưng, Hoàng thượng đánh ta'
'Hoàng thượng cùng Phò mã mới sáng đã nháo cái gì?. Trường Ngưng thướt tha trong y mục trắng, tóc dài mượt mã thả tung bay phía sau. Hôm nay nàng không bới tóc, trông trẻ trung hơn nhiều. Nhược Ca ở phía sau ngửi được mùi thơm xông vào mũi. Nhất thời mê loạn.
'Đại hoàng tỉ, ta cùng Hoàng tỉ phu đùa giỡn một chút thôi. Không có gì a. Phải không Hoàng tỉ phu?'. Bắc Ảnh Tịch trong giọng nói có phần gượng ép, thật đúng là trẻ con.
'Haha. Đúng đó Trường Ngưng. Ta và Ảnh Tịch chỉ là đùa giỡn'. Nhược Ca thật không tiền đồ mà ngã theo Bắc Ảnh Tịch.
****
Trường Ngưng buổi sáng nhìn Phò mã và Hoàng thượng nháo, trong lòng cũng vui vẻ chút ít. Buổi trưa Bắc Ảnh Tịch quyết định ở lại Phò mã phủ dùng cơm trưa. Trường Ngưng không đồng ý cũng không phản đối. Hoàng Thượng và Nhược Ca quen thuộc với gương mặt băng lãnh của nàng nên cũng không bận tâm.
'Trường Ngưng, nàng đi nghỉ một chút. Ta xuống bếp làm ít đồ ăn. Rất nhanh sẽ trở lại gọi nàng dùng bữa'. Nhược Ca đã thành công mời Hoàng thượng đến thư phòng nghỉ ngơi. Còn lại chính là dỗ dành Trường Ngưng nhà mình.
'Ân! Phò mã xác định tự mình làm bữa trưa sao?'. Trường Ngưng ánh mắt cưng chiều cười hỏi.
'Đúng a. Ta sẽ làm'. Nói xong nắm tay Trường Ngưng vào trong, để nàng nằm xuông giường nghĩ ngơi một chút.
Sau khi Nhược Ca xuống bếp. Trường Ngưng không có ngủ, mà hướng thư phòng tìm Bắc Ảnh Tịch. Lúc này Bắc Ảnh Tịch đang ở bàn án quan sát những vật dụng rất lạ trên bàn. Hắn lớn chừng này tuổi vẫn chưa từng nhìn thấy qua. Nghe tiếng cửa mở, phát hiện người đến là Đại hoàng tỉ thì vui mừng như tìm được cứu tinh.
'Đại hoàng tỉ, đây là những gì? Trẫm chưa từng thấy qua'. Bắc Ảnh Tịch chỉ vào một vật dài chừng 10 cm, đường kính khoảng 1.5 cm. Có một ngòi nhỏ bằng kim loại nằm trên bàn.
'Đó đều là của Phò mã. Phò mã nói huynh ấy không thích dùng bút lông. Vì vậy tự tạo ra một vật như vậy, gọi là bút bi'. Trường Ngưng từ tốn giải thích. Thật ra nàng luôn quan sát mọi thứ thuộc về Nhược Ca dù là rất nhỏ, chỉ là nàng không nói ra, luôn giữ thái độ bất cần. Và Nhược Ca cũng không hay biết điều này.
Bắc Ảnh Tịch cầm bút bi lên, thấy rất nhỏ và gọn. Viết xuống tờ giấy trên bàn, không khỏi tán