Ba ngày sau đó, Trường Ngưng không thấy Nhược Ca trở lại. Nàng rất muốn biết người kia làm gì mà thần bí, mờ ám. Nàng rất lo lắng cho Phò mã, một phần rất lắng cho tương lại của Đại Minh.
Ngự Thư Phòng
Bắc Ảnh Tịch trông già thêm, sắc mặt xanh xao vì thiếu ngủ. Hắn đi tới đi lui, nóng lòng. Các thành trì bên ngoài không hề có một tin báo. Quân của Lý Bân một đi không trở lại.
'Đại Hoàng tỉ. Trẫm hết cách rồi'
'Ta sẽ dẫn quân đi'
'Cấp báo'....ngoài cửa truyền đến tiếng hét thất thanh của Thái giám. Hắn nói quân Thác Bạt tràn vào thành, đang chém giết bá tánh vô tội, không đến một ngày sẽ tiến vào hoàng cung. Bọn chúng còn treo cả cờ, trên cờ ghi dòng chữ 'Đại Minh đổi chủ'.
Bắc Ảnh Tịch tức giận ném tất cả đồ vật trên bàn, gầm lên. 'Triệu tập tất cả các quân lính còn lại, ngăn chặn cho trẫm'
Thái giám hoảng sợ vâng lệnh. Lập tức rời khỏi. Nửa đêm, Bắc Ảnh Tịch thượng triều gấp. Nhưng không ai tìm ra giải pháp nào. Một nữa bình quyền nằm trong tay Lý Bân. Tiên đế đã lập ra quy định, chỉ có người giữ ấn soái mới có quyền triệu tập binh mã.
Trong tay Bắc Ảnh Tịch chỉ còn 10 vạn binh mã, số còn lại đang trấn giữ biên cương. Hoàn toàn không thể trở về cứu giá. Bắc Ảnh Tịch choáng váng. Không lẽ giang sơn Đại Minh lại hủy trong tay mình.
Từng đợt bẩm báo đều là tình hình bất lợi. Tờ mờ sáng, quân Thác Bạt đã phá được cổng cung. Ngang nhiên tràn vào bao vây hết Hoàng cung Bắc Ảnh. Bắc Ảnh Tịch đôi mắt phím hồng nhìn Trường Ngưng.
'Đại hoàng tỉ, tỉ mang theo mẫu hậu và mọi người xuống đường hầm thoát trước'
'Đệ'. Trường Ngưng chỉ vừa kịp nói đến đó. Bên ngoài từng đợt từng đợt hùng hồn, bước chân vang dội kèm theo câu nói 'Đại Minh đổi chủ'. Bắc Ảnh Tịch đứng không vững, ngã người ngồi ngay trên ngai vàng.
Trước Kim Loan điện, Thác Bạt Tự ngồi kiệu lớn 8 người khiêng. Hùng hồn mà hét. 'Muộn rồi, các ngươi trốn không thoát'
'Người đâu hộ giá'. Tôn công công la lên. Cấm vệ quân vây quanh Bắc Ảnh Tịch, bảo vệ mọi người ở giữa. Trường Ngưng không để ý Thác Bạt Tự mà là nhìn người đứng bên cạnh hắn. Đây không phải là Cửu công chúa lần trước muốn đã thương nàng.
'Bắc Ảnh Tịch, Hoàng cung đã bị bao vây, con kiến cũng khó sống. Ngươi tự mình thoái vị nhường ngôi. Nể tình ta sẽ là tỉ phu tương lai mà tha cho ngươi một con đường sống'
Mọi người lại xôn xao. Các đại thần đều muốn buông mũ đầu hàng. Bắc Ảnh Tịch mặt đỏ vì tức giận, đối với đám vô tích sự mà hét.
'Kẻ nào dám buông tay đầu hàng, trẫm sẽ chu di cửu tộc cả dòng họ kẻ đó'.
'Haha. Ấy. Đệ đệ hà tất phải giận dữ, sau này chúng ta không phải là người một nhà sao?'
'Thác Bạt Tự ngươi ăn nói quá ngông cuồng'. Trường Ngưng lúc này mới lên tiếng. Trong lúc nguy nan, khi tràng của nàng vẫn không ai cản nổi.
'Mỹ nhân, nàng sớm muộn gì cũng phải thuộc về Thác Bạt Tự ta đây. Chống cự làm chi a. Haha'. Thác Bạt Tự đắc thắng cười lớn. Cũng không muốn nhiều lời tốn thời gian. Phất tay ra lệnh chuẩn bị bắt vua thoái vị. Một binh lính Thác Bạt hối hả đến bẩm báo. Chỉ thấy Thác Bạt Tự gầm lên 'KHÔNG THỂ NÀO'.
Hắn xuống kiệu, thì binh lính hai hàng chạy thẳng tắp từ cửa cung vào điện Kim Loan, tư thế oai hùng, cho thấy được huấn luyện vô cùng thuần thục. Bắc Ảnh Tịch và Trường Ngưng nhìn nhau, hai người chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Nhìn phía binh lính hàng nghìn hàng vạn người theo đội hình ngay ngắn mà chạy, bên trên mang theo lá cờ thêu một chữ 'ĐƯỜNG'.
'THÁC BẠT TỰ NGƯƠI ĐÃ HỎI QUA Ý KIẾN CỦA TA CHƯA MÀ MUỐN LÀM TỈ PHU CỦA ĐƯƠNG KIM HOÀNG THƯỢNG'
Mọi người hướng tìm người vừa nói. Chỉ thấy binh lính ngay hàng thẳng lối tự động tách ra, hàng vạn binh lính đồng loạt quỳ một chân hành lễ. Nhược Ca oai phong, thần khí. Trên người mặc chính là Y phục trắng tím Trường Ngưng tự tay may vì mình. Trên mặt nghiêm túc. Từng bước dẫn đầu, đi sau hai bên là Lạc Hy và Tiểu Tôn.
'NGƯƠI'. Thác Bạt Tự tức giận chỉ về phía Nhược Ca.
----
Trường Ngưng vẫn chưa hết bàng hoàng, nàng nghĩ rằng Phò mã lần nữa rời khỏi nàng. Không ngờ chàng lại xuất hiện nơi này. Mà Bắc Ảnh Tịch một bên mừng rỡ. 'Đại hoàng tỉ, là hoàng tỉ phu'.
Bắc Ảnh Tịch Cùng Trường Ngưng và các đại thần hướng ngoài điện đi ra. Quân lính vẫn vây vòng bảo vệ họ.
---
'Ta thế nào? Không phải ta đã nói sẽ gặp lại ngươi?'. Nhược Ca cười đểu, ánh mắt hơi nhíu lại mà trêu chọc. 'Đại hoàng tử thấy lễ vật ra mắt của ta thế nào? Mỹ nam có khiến ngươi hài lòng?'
'Đường Gia Lăng khốn kiếp, thì ra là ngươi. Ta phải giết ngươi'. Thác Bạt Tự hung hăng cầm đao xông tới, vừa định chém vào Nhược Ca thì nghe tiếng gọi.
'Phụ thân'. Tiếng đứa bé non nớt vang lên, đao của hắn chưa kịp chém xuống đã dừng lại ở không trung. Hắn hốt hoảng tìm kiếm, chỉ thấy con trai của hắn đang bị