Về lại Đông Cung, Tuyết nhi ủy khuất đi tìm Lạc Hy. Chưa vào tới cửa đã phát ra tiếng nói. 'Lạc Hy, ngươi đang ở đâu?'
Lạc Hy đang ở trong phòng thử thuốc, nghe tiếng của Tuyết Nhi liền ra mở cửa không dám chậm trễ. 'Ta ở đây'.
'Ngươi mau đến xem vết thương của ta'. Tuyết Nhi không khách khí mà ngồi xuống bàn, chỉ vào 5 ngón tay in trên mặt.
'Tuyết nhi cô đi cướp chồng ai sao mà bị đánh thành ra vậy?'. Lạc Hy nhìn Tuyết nhi mà bậc cười, nhưng tay vẫn tìm dược để thoa cho Tuyết nhi.
Tuyết nhi trừng mắt với Lạc Hy. 'Bổn cô nương xinh đẹp như vậy cần phải đi làm kẻ thứ ba sao? Hôm nay chính là bị cái người gọi là Hiên Huyên kia tát tai'
Lạc Hy dừng động tác trên tay, nghiêng đầu nhìn Tuyết nhi ý bảo nàng nói tiếp. Thế là Tuyết nhi kể thật sinh động câu chuyện xảy ra sáng nay, nàng nói không biết mệt.
'Haiz. Chuyện là vậy. Ngươi bảo có tức hay không a'
'Do ngươi tự tiện lên tiếng thôi'
'Này. Ngươi là đang đứng về phía ai hả?'. Tuyết Nhi phùng má lên vì tức giận.
Lạc Hy thoa thuốc cho Tuyết Nhi xong, nhàn nhã mà thu dọn. Cũng không có phản ứng nhiều càng làm Tuyết nhi tức giận hơn. 'Ta nói ngươi, đây là hoàng cung Đại Đường, cũng không phải Đại Minh. Đôi lúc không thể tùy tiện được'
'NGƯƠI !'. Tuyết Nhi biết vậy đã không kể cho cái người trước mắt này, không những không đứng về phía nàng mà còn răng dạy nàng.
'Ta làm sao? Không phải lúc ta và Thái tử ở Phò mã phủ cũng phải cam chịu dưới tay của Thái tử phi sao? Bao nhiêu lần Thái tử suýt mất mạng, ngươi có biết hay không?'
'Ngươi là nói Thái tử phi và ta có ngày hôm nay là đáng đời sao?'
'Ta không có'
'Thái độ của ngươi cho thấy tất cả'. Tuyết Nhi nói xong tức giận bỏ đi. Nàng nhất quyết không muốn cùng Lạc Hy nói chuyện nữa. Tức giận đóng sầm cửa lại. Tưởng như cánh cửa đang đắc tội với nàng.
Lạc Hy thở dài ngóng cổ ra nói. 'NGƯƠI NHẸ TAY MỘT CHÚT A. CỬA BỊ HƯ TA TRỪ VÀO LƯƠNG CỦA NGƯƠI'.
Tất nhiên câu nói này Tuyết nhi không nghe thấy, nếu để nàng nghe thấy có thể nàng sẽ phá luôn phòng thuốc của Lạc Hy.
****
Trường Ngưng một đường trầm mặt, trở về liền ngồi lì trên giường. Nhược Ca lại giở trò cũ mà kiểm tra tay chân Trường Ngưng một phen, cũng không thấy vết thương nào nên yên tâm không ít.
'Ngưng nhi, nói chuyện đi'
'Ta thấy Thái tử vẫn là chiều ý mẫu hậu. Lập Hiên Huyên làm phi đi'
'Ta không muốn'
'Thái tử không thấy rõ ý tứ của mẫu hậu sao? Chỉ cần Thái tử thành thân cùng Hiên Huyên, tự nhiên sẽ không còn chuyện gì nữa'
'Nhưng mà...Ta không yêu Hiên Huyên'
'Trước sau gì chuyện này cũng phải đến. Ta không muốn phải ra tay'
'Ách. Nàng ra tay với ai a?'
'Thái tử thử nghĩ xem?'
Nhược Ca ôm Trường Ngưng lấy lòng. 'Ngưng Nhi, nàng không ghen chứ?'
'Thái tử nếu có gan thì cứ thử xem?'
'Haha'. Nhược Ca vui vẻ làm Trường Ngưng cũng mỉm cười theo. Đối với nàng, những chuyện khác không quan trọng. Chỉ cần được ở bên cạnh Phò mã, nàng bằng lòng đánh đổi tất cả. Tình yêu của Phò mã dành cho nàng, cả đời nàng cũng không thể trả.
****
Vĩnh Nghi Cung
'Thái tử hôm nay đến thỉnh an mẫu hậu là có chuyện gì?'
'Đúng là Lăng nhi đến đây chính là có việc'
'Ân. Thái tử nói đi'. Hoàng hậu gương mặt từ ái nhìn Nhược Ca. Lại thở dài, chậm rãi nói tiếp. 'Mẫu hậu