Đông cung buổi sáng tốt lành, Nhược Ca lười biếng nằm trên ghế nhìn Trường Ngưng luyện kiếm. Nắng mặt trời làm tan những giọt sương đọng trên lá đêm qua, vô tình rơi xuống trên trán của Nhược ca. Nhược Ca vô cùng khó chịu mở mắt, nhưng trước mặt chính là gương mặt xinh đẹp phóng đại, bao nhiêu khó chịu liền tan biến như những giọt sương kia. Nụ cười ôn nhu của nữ nhân này, luôn khiến người khác tan chảy.
'Thái tử không ở lại phòng ngủ thêm, ra đây để làm chi a'. Trường Ngưng dừng kiếm, trao cho Tuyết Nhi. Đến bên cạnh Nhược Ca thì thấy cảnh tượng này, không khỏi nhéo mặt mắng yêu Thái tử.
Nhược Ca kéo Trường Ngưng ngồi cạnh mình, tay vòng qua ôm eo nàng. Mặt kệ Trường Ngưng cố tránh khỏi nhưng đều vô ít. Tuyết nhi và những cung nữ còn lại đều tự động rút lui, không muốn làm kì đà cảng mũi.
'Ta muốn cùng Ngưng nhi luyện kiếm'
'Ta thấy Thái tử còn đang trong mộng đẹp, cùng ta luyện kiếm khi nào?'. Nhược Ca chưa bao giờ thấy Trường Ngưng ôn nhu đến mức câu người như vậy.
'Hắc hắc....ta mặc kệ. Ta vẫn thích như vậy'
Nhược ca lúc này không thượng triều, nghe mọi người tấu lý thuyết suông thật sự rất lười. Theo quy định đã lập ra, ai có việc tự đến tìm hoặc nửa tháng họp một lần báo cáo kết quả. Không cần mất thời gian mỗi ngày thức sớm như phụ hoàng. Aiz aiz...người ta còn trẻ, không phải người mất ngủ đâu.
'CÁC NGƯỜI ĐỂ TA VÀO. TA CẦN GẶP THÁI TỬ'
'KHÔNG ĐƯỢC. THÁI TỬ ĐANG Ở CÙNG THÁI TỬ PHI'
Bên ngoài một trận ồn ào, làm ngưng cuộc nói truyện giữa hai người. Trường Ngưng bảo Nhược Ca đi xem, Nhược Ca nào dám lười biếng.
'NÔ TÌ THAM KIẾN THÁI TỬ, THÁI TỬ PHI NƯƠNG NƯƠNG'.
Nhược Ca nhìn thấy cung nữ này rất quen mắt, nhưng thức thời không thể nhớ ra. Trường Ngưng ở bên cạnh nhắc nhỏ. 'Chính là cung nữ bên cạnh Hiên Huyên'.
Thì ra vậy, không nói Nhược Ca cũng quên mất mình đã thành thân cùng Hiên Huyên cả tháng nay. Vì vậy đối với cung nữ kia có chút hối hận nói.
'Ân. Ngươi đứng dậy, có việc gì gấp cần tìm ta?'
'Hồi Thái tử, Thái tử phi nương nương. Nô tì là A. Tử, hầu hạ bên cạnh Huyên Phi nương nương. Mấy hôm nay nương nương không chịu ăn uống, sắc mặt xanh xao. Cũng không để Thái y bắt mạch. Càng không cho phép nô tì đến báo với Thái tử, sợ làm ảnh hưởng đến người. Hôm nay nô tì chính là tự ý đến đây vì không thể nhìn nương nương càng ngày càng sa sút được'
Nhược Ca còn đang suy nghĩ, Trường Ngưng thì rất nhanh phản ứng. 'A Tử, ngươi mau trở về trước. Thái tử sẽ lập tức di giá Vĩnh Hiên cung'.
A. Tử cuối người hành lễ rồi vội vàng rời khỏi. Trường Ngưng kéo tay áo Nhược Ca, lạnh giọng mà nói. 'Thái tử còn đờ ra đó làm chi, còn không nhanh chuẩn bị. Dù sao Hiên Huyên vẫn là phi tử của người, đừng có vô tâm như vậy'
'Nàng có đi cùng ta?'
'Hôm nay ta còn phải xử lý sổ sách chi tiêu cuối tháng cho mẫu hậu, không đi cùng Thái tử được'
Haiz. Nhược Ca cuối cùng cũng không tránh thoát, vẫn phải đến Vĩnh Hiên cung. Tiểu Nô đi bên cạnh cũng trầm mặt. Thật chất là không thích đi.
'Nô tì tham kiến Thái tử điện hạ'
'Ân. Đứng lên. Dẫn ta đến chỗ Huyên phi'. Thật ra Nhược Ca không nhớ rõ đường đi, ây da. Cần suy nghĩ lại thái độ của mình mới được.
---
'Khụ khụ...Thần thiếp tham kiến Thái tử điện hạ'. Trong phòng mùi thuốc nồng nặc khắp phòng, Hiên Huyên yếu ớt hành lễ, thoạt nhìn nữ tử mỏng manh này khiến người khác có chút không đành lòng. Nhan sắc hơn người chỉ có thể có một danh phận hư ảo, chôn vùi tuổi thanh xuân ở nơi cung cấm.
'Huyên phi nàng chưa khỏe, không cần đối với ta hành lễ'. Tự tay mình đỡ Hiên Huyên đến bàn gỗ ngồi xuống. Chính mình mở toan các cửa sổ ra, nhìn A. Tử từ tốn nói.
'A. Tử, sau này cần mở cửa sổ để ánh sáng và không khí thông vào. Đóng cửa như vậy không