Nhược Ca uống rượu, đã từ rất lâu từ khi Trường Ngưng trở lại. Có thể nói đây là lần đầu tiên Nhược Ca uống rượu với tâm trạng tồi tệ nhất. Cảm giác ở trên cao nhìn xuống những cung cấm đầy đèn hoa lệ, lòng thật mong lung. Đêm! Gió lạnh lướt qua mặt, y phục mong manh. Trời gần vào đông thân thể Nhược Ca lại không quen chịu thời tiết lạnh, nhưng mà giờ phút này Nhược Ca cần để bản thân thanh tĩnh.
Không phải vì câu nói của Hiên Huyên mà Nhược ca nghi ngờ Trường Ngưng. Nhược Ca tin tưởng Trường Ngưng tuyệt đối. Nhược ca luôn bí mật cho người bảo vệ xung quanh Đông cung, cách đây tám tháng ám vệ báo cáo đúng như những gì Tuyết nhi nói. Nhưng do không có thời gian, gặp Tần Đạo tướng quân trên triều hắn liền báo cáo vì vậy Nhược Ca cũng không để tâm đến chuyện này.
Hôm nay Hiên Huyên nhắc đến, hẳn nàng đã để ý. Không có lửa sẽ không có khói. Cảm giác đau lòng nhất chính là yêu nhau lại không tin tưởng nhau, lại che giấu những điều tưởng chừng đơn giản nhất. Trường Ngưng xem mình là ai? HẢ?
Một bình rượu bị ném từ trên cao xuống đất, chính là nặng trĩu tâm sự không thể nói cùng ai. Trường Ngưng đang mang thai, nhất định không thể để nàng suy nghĩ nhiều ảnh hưởng đến hài tử. Dù đứa bé là con của ai, nó đều vô tội.
Một đêm không ngủ, thức đến hừng đông. Đôi mắt có chút rát. Nhược ca lại điên cuồng múa kiếm, xong lại dùng chưởng lực phá hết những tản đá lớn. Giống như đập tan nát hết những đau lòng, những điều không thể nói cùng ai. Sai người bỏ cát vào bao treo ở cây cổ thụ phía sau hậu viện. Tay không mà đánh, đấm, đá điên cuồn không biết trời đất. Đến khi tay sưng đỏ vẫn không ngừng. Tiểu Nô đành phải lao vào chắn trước bao cát với mong muốn Thái tử có thể dừng lại.
'Thái tử, người có thể bình tĩnh chút không?'
Nhược ca lười phải nói chuyện, chứng cứ thư từ qua lại giữa Trường Ngưng và Tần Bá sờ sờ ra đó. Nhược ca ép mình không tin cũng không được. Lý trí sắp không chống đỡ nổi rồi. Đành phải điên cuồng mà đánh, muốn quên hết nhưng sao không thể? Chuyện riêng tư, thật không muốn đả thương người khác.
'Chuẩn bị, thượng triều thôi'
'Dạ'
---
'Tuyết Nhi, đêm qua Thái tử không trở lại sao?'
'Hồi bẩm Thái tử phi, đêm qua Thái tử có trở lại. Nhưng người ở thư phòng. Sáng nay cùng Tiểu nô rời đi thật sớm'
'Ngươi có biết đã xảy ra chuyện gì không?'. Trường Ngưng một tay xoa bụng một tay chống lưng, đi lại vô cùng khó khăn. Thái y dự đoán 1 tháng sau sẽ lâm bồn.
Nhìn Tuyết Nhi lắc đầu, cắn cắn môi. Trường Ngưng biết Tuyết Nhi là không muốn nói, nàng không ép. Nếu muốn, sẽ tự động nói cùng nàng.
Mà những ngày này Nhược ca, sau khi giải quyết xong việc huấn luyện binh mã. Cũng theo thường lệ trở về Đông Cung. Bồi Trường Ngưng ăn trưa và ăn chiều, vẫn ôn nhu, vẫn nhẹ nhàng như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng ánh mắt tinh tế của Trường Ngưng làm sao lại nhìn không ra Thái tử khác trước.
'Thái tử có việc gì muốn nói với ta sao?'
'Đúng. Nàng sắp lâm bồn rồi. Buổi sáng nên đi dạo trong vườn phơi nắng, sẽ tốt cho sức khỏe và lúc sinh'
'Ta cảm nhận được Thái tử không còn như trước đây?'. Trường Ngưng lạnh mặt, không phối hợp với Nhược ca, không ăn muỗng canh mà Nhược ca đang đưa trước miệng.
'Ta đối với nàng vẫn như trước. Có lẽ do nàng nghĩ nhiều thôi'
'VẬY TẠI SAO GẦN MỘT THÁNG NAY ĐÊM NÀO THÁI TỬ CŨNG KHÔNG TRỞ LẠI PHÒNG?'. Trường Ngưng tức giận nên nói chuyện có hơi lớn tiếng.
'Ta không muốn ảnh hưởng đến nàng và hài tử'. Nhược Ca nói xong đứng dậy chuẩn bị rời khỏi. Không quên căn dặn Tuyết Nhi chăm sóc tốt cho Trường Ngưng.
'Thái tử lại muốn đi đâu?'. Tuyết Nhi đỡ Trường Ngưng đứng dậy, bụng Trường Ngưng to quá rồi. Thật sự đi lại một mình vô cùng khó khăn. Nhưng muốn hỏi Nhược Ca cho ra lẽ, đành phải đuổi theo.
'Ta ra ngoài đi dạo. Không cần đợi ta'. Nhược Ca bước nhanh. Không quay đầu lại. Hai tay đang nắm chặt thành nắm đắm, răng cắn chặt vào nhau. Thật sự đau khổ mà. Đoạn