'Thái tử, người trả lời xem?
Trường Ngưng cố tình lặp lại. Nhắc nhở Thái tử cần tập trung, đừng lảng tránh.
'Đúng a. Thái tử phi nói rất đúng. Mụi chờ đợi một người không yêu mình cũng như đứng đợi xe ngựa tại bến tàu thôi'
Có cho phép Nhược Ca cũng không dám trả lời ngược lại a. Mà Mộc Linh, ánh mắt lay chuyển. Sự dịu dàng ôn nhu của nàng, của Thường Nguyệt phút chốc lại tái hiện. Nàng không sắc bén, không đáp trả. Yếu đuối chấp nhận câu trả lời của Thái tử.
'Tiểu Duệ nhi, hoàng a di phải trở về. Khi khác lại cùng Duệ nhi chơi đùa' - Nói xong tiến lên trả lại Tiểu hoàng tử cho Trường Ngưng. Một loạt động tác nhanh gọn.
'Mộc Linh!' - Nhược Ca gọi Mộc Linh. Tiếp đến là nhìn Trường Ngưng.
Mộc Linh nghe Nhược Ca gọi, xoay người lại. Mà cái xoay người này, như một đoạn hồi ức lần đầu chạm mặt nhau. Nơi lần đầu Thường Nguyệt đã thương Nhược Ca, nữ nhân xinh đẹp nhẹ nhàng sơ tẩy vết thương trên mặt mình. Cũng là nơi đau thương cuối cùng tiễn nàng đi.
'Ta tiễn mụi một đoạn' - Nhược Ca đi trước, lướt qua người Mộc Linh.
Trên hành lang, hai người sánh vai nhau, chưa ai nói với ai câu nào. Đột nhiên Mộc Linh dừng lại, cho tất cả cung nữ lui hết.
'Thái tử có chuyện gì cần nói với ta sao?'
Nhược Ca cao hơn Mộc Linh, hai người giữ một khoảng cách nhất định. Đứng nhìn xuống Mộc Linh, đôi mi dài cong lên. Những đường nét trên gương mặt nàng so với Thường Nguyệt không khác nhau. So với Trường Ngưng lại có nét tương đồng.
'Nàng có thân phận là Mộc Linh hay Thường Nguyệt. Nếu nàng đã quyết định lựa chọn một kiếp sống mới, ta tôn trọng quyết định của nàng. Ta mong nàng sống hạnh phúc'
Mộc Linh không phản bác lại lời nói của Nhược Ca, nàng hiểu ý của Nhược ca. Nước mắt đảo quanh nhưng không rơi xuống. Gió thổi ngang lay động hàng mi cong. Tóc nàng lộn xộn.
'Trăng Hóa trăng tàn, Hoa nở rộ.
Đợi chàng một kiếp hóa thành không'
Nàng nhắm mắt, để nước mắt rơi tự do. Không cần trốn tránh, không cần mạnh mẽ. Cẩn thận vén tóc Mộc Linh theo trật tự, lần này Nhược Ca chủ động ôm nàng.
'Thường Nguyệt! Ta mắc mưu của nàng rồi'
'Thái tử không chấp nhận ta. Sao lại bảo là mắc mưu? Ta dù có mưu kế thế nào cũng không có được Thái tử'
Nhược ca dùng tay lau đi nước mắt của Mộc Linh. Mỉm cười, chọc: 'Nàng khi nào thì đến nhận lại hoàng tỉ cùng Tiểu Duệ nhi đây?'
'Không phải hôm nay đã đến rồi sao?'
'Ta nghĩ nàng nên nói chuyện rõ ràng với Ngưng nhi'
'Phải nói gì đây? Thật khó xử' - Mộc Linh dựa vào lòng Nhược Ca, nàng đang kéo dài thời gian. Nàng muốn được một lần bên cạnh Nhược ca, được một lần hưởng trọn vẹn sự yêu thương của Nhược ca mà không có Trường Ngưng xuất hiện.
Nhưng mà......đột nhiên Nhược ca bị đẩy ra. Chưa kịp phản ứng, Mộc Linh đã bỏ đi.