"Anh ơi...em đau quá..."
Trong cơn mê ngủ nửa tỉnh nửa mơ, Phó Nhất Trác mơ hồ nghe thấy giọng nói yếu ớt của một người phụ nữ, và rất nhanh sau đó anh đã giật mình thức giấc.
Anh nhìn sang Triệu An Nghiên, thấy tình trạng của cô hoàn toàn bất ổn thì sự lo lắng liền bao phủ lên sắc mặt của người đàn ông.
Anh vội vàng bước qua, nhanh tay ấn chuông gọi bác sĩ, sau đó nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của cô.
"Em sao vậy?"
"Bụng em đau quá..."
Triệu An Nghiên bấu chặt vào bàn tay của Phó Nhất Trác, gương mặt cô đã trắng bệch và lấm tấm mồ hôi vì quá đau.
"Vợ cố lên, có anh ở đây rồi, bác sĩ sẽ tới ngay bây giờ thôi."
Nói rồi, Phó Nhất Trác lại liên tục ấn chuông.
Tuy anh không đau nhưng mồ hôi cũng bắt đầu chảy xuống vì căng thẳng, sắc thái của anh nào còn an yên khi thấy người phụ nữ của mình đang đau đớn quằn quại.
Rất nhanh sau đó bác sĩ và y tá đã chạy vào.
Chỉ thấy sắc mặt của vị bác sĩ cũng trở nên nghiêm trọng khi vừa nhìn qua trạng thái hiện tại của Triệu An Nghiên.
"Sản phụ băng huyết, phiền người nhà vui lòng ra ngoài chờ."
Vị bác sĩ vừa nói xong, thì một nữ y tá đã đẩy nôi em bé ra ngoài.
"Vợ đừng sợ, rồi sẽ ổn thôi."
Trước khi buông tay Triệu An Nghiên ra, Phó Nhất Trác còn ngậm ngùi hôn lên trán cô một cái, sau đó mới rời khỏi cùng đôi mắt lúc này đã đỏ hoe.
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, người đàn ông lặng lẽ ngồi chờ.
Nhìn thấy y tá cứ chạy ra chạy vào mà lòng anh càng thêm lo lắng, lòng dạ cứ như có lửa thiêu đốt.
Chưa bao giờ anh thấy bản thân mình sợ hãi như lúc này, anh đang ước gì giá như người đang chịu đau đớn bên trong là anh chứ không phải người phụ nữ nhỏ bé của mình.
Anh đang hối hận khi đã để cô mang thai thêm một lần, để rồi hôm nay một lần nữa đứng trước cánh cửa sinh tử, cô đau như thế thì lòng anh cũng nào bình yên.
Lúc này, một nữ y tá lại chạy ra nhìn Phó Nhất Trác, gấp gáp hỏi:
"Anh là chồng của sản phụ Triệu An Nghiên đúng không?"
"Đúng, vợ tôi thế nào rồi?"
"Sản phụ mất khá nhiều máu nên phải truyền máu gấp, nhưng hiện tại bệnh viện đã hết nhóm máu này, nếu chờ ngân hàng máu chuyển qua thì e là không kịp, anh có thể gọi cho người thân của cô ấy đến xét nghiệm để hiến máu ngay bây giờ được hay không? Sản phụ thuộc nhóm máu O."
"Tôi cũng máu O, cứ lấy máu của tôi đi, bao nhiêu cũng được."
"Vậy anh theo tôi tiến hành xét nghiệm trước xem có phù hợp để hiến máu không đã."
Ngay sau đó, Phó Nhất Trác đã nối bước theo sau nữ y tá, để làm xét nghiệm.
Kết quả là anh hoàn toàn phù hợp hiến máu nên đã được y tá tiến hành lấy máu.
Suy cho cùng đây cũng đâu phải là lần đầu tiên anh hiến máu cho cô, nên có không xét nghiệm anh cũng biết được kết quả.
Theo như yêu cầu của Phó Nhất Trác, anh đã ký vào giấy cam kết tự nguyện hiến máu vượt mức qui định để đủ số lượng truyền vào cơ thể của Triệu An Nghiên.
Khi anh quay trở lại trước cửa phòng bệnh là lúc nét mặt đã nhợt nhạt hơn rất nhiều, đôi lúc còn cảm thấy choáng nhẹ vì vừa phải rút khá nhiều máu.
Dù vậy, anh vẫn không màn tới sức khỏe bản thân, anh vẫn ngồi chờ đến khi bác sĩ quay trở ra.
Thấy bác sĩ ra, Phó Nhất Trác liền đứng dậy nhưng anh lại bị choáng váng đến mức suýt chút nữa thì ngã, cũng may có vị bác sĩ đã kịp thời đưa tay đỡ anh thì mới ổn.
"Tôi không sao, tình trạng của vợ tôi thế nào rồi?"
"Hiện tại đã cầm được máu, và đang tiếp tục truyền lại số máu đã