Do sức khỏe tiến triển tốt nên Triệu An Nghiên chỉ nằm viện một tuần đã được về nhà.
Đến nay cũng đã hơn một tháng sau, dù vậy nhưng Phó Nhất Trác lại rất ít khi cho cô xuống giường, hầu như việc gì liên quan đến cô anh cũng tự tay thực hiện tất tần tật.
Đến giờ một cái bỉm lẫn bình sữa, cô còn chưa động tới.
Mặc dù đã ba đứa con nhưng Triệu An Nghiên tuyệt nhiên không biết cách trông trẻ mà đều do một tay Phó Nhất Trác cùng bảo mẫu lo liệu.
Cô rất sợ tiếng trẻ con khóc nên hễ khi thấy con ọ ẹ không vui thôi thì đã luống cuống gọi anh chạy tới.
Đúng như trước đây Phó Nhất Trác đã từng nói, chỉ cần cô cho anh cơ hội thì anh nguyện làm tất cả.
Cô chỉ cần sinh con, việc nhà lẫn con cái anh sẽ lo liệu.
Anh không quan tâm ai làm chủ gia đình, chỉ cần vợ anh thoải mái là được.
Giờ đây, tất cả đều không sai một lời nào.
“Anh hầm tổ yến xong rồi, vợ ăn ngay đi này!”
“Anh để đó đi, em thay bỉm cho tiểu Bình đã.”
“Để con đó anh chăm cho, em ăn đi!”
Nói gì thì nói nhưng Phó Nhất Trác vẫn đưa chén tổ yến đến tận tay Triệu An Nghiên, buộc cô phải cầm lấy và ăn ngay.
Sau đó anh lại thay thế công việc cô đang làm dở.
“Thằng nhóc thối này, một ngày đi ngoài không biết bao nhiêu lần, cũng chả ngoan được như hai anh chị lớn, đợi mày lớn hơn một tí nữa đi rồi biết tay ba.”
Vừa thay bỉm cho cậu út, Phó Nhất Trác vẫn không quên lèm bèm những lời cằn nhằn quen thuộc, khiến Triệu An Nghiên cũng phải lắc đầu rồi bật cười.
“Suốt ngày anh cứ cằn nhằn con em hoài, thằng bé lớn hơn biết nghe rồi sẽ giận anh cho coi.”
“Ai biểu nó không ngoan, lúc ra đời còn làm em đau nhiều.
Anh là không thích kiểu quậy phá như này rồi.”
Triệu An Nghiên lại cười, cô mang chén tổ yến đã ăn được một nữa qua bàn, sau đó quay trở lại âu yếm ôm lấy người đàn ông ấy từ phía sau.
“Anh biết con quậy giống ai không?”
“Chắc chắn là không phải giống anh rồi, anh nghe lời em thế cơ mà.”
“Vậy à? Em cho anh nói lại đấy, cậu út của chúng ta không giống em, anh cũng không chịu giống anh thì rốt cuộc giống ai đây?”
Trong lời nói của cô có chút lành lạnh, khiến ai đó tự động rén ngang, anh cười cười rồi nói:
“Giờ nghĩ kĩ thì anh mới thấy thằng nhóc này giống anh!”
Nói rồi anh chàng lại nhìn xuống đứa trẻ, tiếp tục lẩm nhẩm:
“Phó An Bình, con hay lắm lúc nào cũng được người phụ nữ của ba hậu thuẫn hết, mau lớn nhanh nhanh đi còn trả lại bầu không khí riêng tư cho ba mẹ.”
“Thế anh chê bây giờ vẫn chưa đủ riêng tư à?”
Tự nhiên An Nghiên lại cất lời đáp trả khiến Phó Nhất Trác giật mình, liền nghiêng đầu nhìn cô, hỏi:
“Em nghe thấy anh nói gì à?”
“Em ôm anh thế này thì anh nói gì mà em không nghe!”
Cô nàng thản nhiên đáp, sau đó còn trực tiếp hôn lên má anh một cái, làm lòng dạ ai đó lâng lâng vui sướng.
Triệu An Nghiên rất ít khi nói lời yêu thương ngọt ngào, nhưng cô lại hay chủ động dành cho anh những cử chỉ ngọt ngào, kể cả những lúc cùng nhau hoạt động trên giường.
Đó cũng là điều khiến Phó Nhất Trác mê đắm.
“A, con và em không có thấy gì đâu ạ!”
Đang tình tứ, bỗng nhiên từ phía sau lưng lại vang lên giọng nói trong trẻo của một cô bé khiến đôi nam nữ đang ôm nhau chợt giật mình, họ lập tức quay mặt lại nhìn thì thấy chị cả Phó An nhiên và anh hai Phó Nhất Thiên đang đứng đó che kín cả hai mắt lại, nhưng trên môi đều hiện lên nụ cười thơ ngây.
Ngay sau đó, Triệu An Nghiên liền rời khỏi người Phó Nhất Trác, cả hai nhanh chóng tách ra, ngồi riêng ngay ngắn thì cô mới dịu dàng lên tiếng:
“Thôi được rồi, hai cô cậu mau qua đây với mẹ nào!”
Nhận được ý chỉ của mẫu hậu, hai đứa trẻ liền hí hửng chạy qua, ôm lấy người mẹ đáng kính của mình, làm ai kia chứng kiến tự nhiên cảm thấy ghen tị.
“Mẹ ơi, hôm nay tiểu Nhiên đi học được cô