Triệu An Nghiên nằm bất tỉnh trên băng ca, bên cạnh là những đôi chân đang gấp rút đẩy cô vào phòng cấp cứu, có cả nét mặt vô cùng sốt sắng và lo lắng của Phó Nhất Trác.
Cũng may Bành Thái Công đã mang quần áo đến cho anh thay nên mới có dũng khí để ra ngoài thế này.
"Người nhà không được vào, vui lòng chờ bên ngoài."
Khi Triệu An Nghiên được y tá đẩy vào phòng cấp cứu xong thì lúc bấy giờ Bành Thái Công mới kịp nhìn sang Phó Nhất Trác.
"Cậu làm gì đến nổi người ta phải ngất xỉu luôn vậy?"
"Không hề liên quan gì tới tôi nha! Lần này là Phó Nhất Trác hoàn toàn bị oan."
Phó Nhất Trác vội vàng phân bua khi thấy Bành Thái Công đã hiểu lầm anh, cũng trong khoảnh khắc Phó Nhất Trác xoay người lại thì Bành Thái Công mới phát hiện ra một điều mà từ nãy đến giờ chắc hẳn đã có nhiều người nhìn thấy.
Chợt thấy Bành Thái Công tự nhiên lại cười khoái chí thì Phó Nhất Trác liền chau mày nhìn anh ta, khó hiểu hỏi:
"Cậu cười cái gì vậy?"
"Cười Phó thiếu đấy."
Bành Thái Công vừa cười vừa nói, càng khiến Phó Nhất Trác khó hiểu hơn nữa, mày kiếm càng nhíu vào nhau nhiều hơn một chút.
"Tôi có gì mà cười? Trên mặt dính gì hả?"
Phó Nhất Trác nghi hoặc đưa tay không ngừng sờ khắp mặt, dáng vẻ hệt như thằng ngốc càng làm Bành Thái Công buồn cười.
"Không ngờ Phó thiếu gia siêu cấp hào hoa cũng có lúc bị phụ nữ làm cho hoảng hốt đến mức ăn mặc chẳng ra làm sao."
Nghe Bành Thái Công nói xong, Phó Nhất Trác mới nhìn xuống trang phục trên người xem có chào nào bất ổn, và cuối cùng thì anh cũng nhận ra vấn đề.
Giương mắt lên lườm Bành Thái Công một cái, sau đó Phó Nhất Trác mới bắt đầu chỉnh sửa lại từng chiếc cúc áo sơ mi trên người.
Hóa ra là trong lúc vừa rồi quá vội vàng mà Phó Nhất Trác đã cài nhầm cúc áo.
Thay vì một với một thì anh lại cài cúc thứ hai lên vị trí số một khiến hai phần vạt áo cứ thế chênh nhau, nhìn vào đã thấy không được hài hòa, thảo nào Bành Thái Công không thể nhịn cười.
"Mà cậu khai thật đi, rốt cuộc đã làm gì khiến cô ấy ngất xỉu?"
"Chả làm gì cả.
Tự dưng đang tức giận lại lăn ra bất tỉnh."
Phó Nhất Trác trả lời rất nhanh vì đó là sự thật, nhưng Bành Thái Công lại không hề tin tưởng.
||||| Truyện đề cử: Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa |||||
"Lại điêu, lúc tôi tới nơi thì cậu ăn mặc chả ra làm sao rồi.
Chắc là hoạt động quá sức nên ngất nhỉ?"
"Bớt xàm hộ cái đi.
Cậu nghĩ cái bà chằn đó dễ "ăn" lắm à?"
Trong thời gian chờ đợi, hai người đàn ông đã ngồi xuống ghế để tiếp tục cuộc trò chuyện.
"Đúng là không dễ thật.
Vậy cậu nói cô ấy tức giận quá nên ngất xỉu, mà tức chuyện gì?"
Bành Thái Công vừa tán thưởng vừa hỏi lại vì đã tin tưởng lời của Phó Nhất Trác.
"Lỡ tay tắt máy tính làm mất hết dữ liệu của cô ấy."
"Chắc là quan trọng lắm?"
"Là bản kế hoạch đấu thầu dự án của Tập đoàn Phó thị."
Giọng Phó Nhất Trác chợt trầm hơn hẳn khi nhắc đến vấn đề hiện tại.
"Thế thì cô ấy không phanh thay cậu ra là may lắm rồi đấy.
Một bản kế hoạch để đấu thầu dự án lớn như thế không phải có thể làm trong một hai ngày là xong đâu.
Công sức người ta bỏ ra, còn chưa gặt được thành quả đã bị cậu phá hoại thì không tức mới lạ."
Bành Thái Công điềm đạm nói, anh ngưng một chút sau đó mới tiếp lời:
"Nhưng