Bar The Nice...
Ở một nơi riêng biệt với khu vực của sàn nhảy tại quán bar, là quầy rượu dành cho những người không thích sự ồn ào bên ngoài nhưng vẫn có thể vừa thưởng rượu vừa giải sầu.
Tại khu vực quầy rượu bấy giờ, ngoài một vài cô gái ra thì chính là nhóm bạn ba người của Triệu An Nghiên, Diệp Mẫn và Ngô Ái Ni.
"Ê, hôm nay cậu ấy sao vậy? Từ khi đến đây tới giờ cứ uống liên tục hết ly này đến ly khác thôi, ngoài ra không nói lời nào.
Có phải là lại thất tình nữa rồi không?"
Thấy Triệu An Nghiên buồn sầu, chỉ ngồi nhâm nhi rượu cay đã một lúc lâu nên Ngô Ái Ni bèn lên tiếng hỏi thăm tình hình ở Diệp Mẫn, nhưng cô nàng thì cũng như cô thôi, nào biết chuyện gì đã xảy ra với người bạn của mình.
"Muốn biết chứ gì? Hỏi cái biết liền."
Tính cách vốn không thích dài dòng nên Diệp Mẫn liền quay sang Triệu An Nghiên, hỏi ngay trực tiếp:
"Tiểu Ni hỏi có phải lão phú bà cậu hôm nay thất tình hay không mà từ nãy giờ không nói năng gì hết vậy?"
"Vớ vẩn, chẳng qua tâm trạng có chút không tốt thôi."
Triệu An Nghiên nhanh chóng phủ nhận suy nghĩ của hai cô bạn trẻ.
Nói xong, cô lại nhấm nháp thêm chút rượu trong ly.
"Vậy chứ sao mà tâm trạng không tốt? Cái anh chàng đẹp trai kia lại chọc giận cậu à?"
Nghe nhắc đến bốn từ "anh chàng đẹp trai" kia là Triệu An Nghiên biết ngay Ngô Ái Ni muốn nhắc tới ai, và cô liền trưng ra nét mặt vô cùng nhàm chán.
"Không nhắc thì thôi mà nhắc rồi thì lại càng bực hơn đấy.
Anh ta chả được cái tích sự gì ngoài phá hoại cả."
"Này này này, tôi cho em nói lại đấy.
Tôi phá cái gì của em?"
Triệu An Nghiên vừa nói dứt câu thì phía sau liền truyền tới giọng nói lãnh lót, kiêu ngạo của ai kia, nói chính xác là nhắc tào tháo, tào tháo liền có mặt vô cùng linh nghiệm, khiến cô nàng chỉ biết đỡ trán ngán ngẩm, trong khi đó Ngô Ái Ni lại hào hứng, tán thưởng.
"Công nhận nói hay ghê, vừa nhắc cái là xuất hiện liền luôn."
"Cái miệng họa của cậu đúng là hay lắm đấy."
Không hài lòng cằn nhằn mấy câu xong, cũng là lúc người đàn ông kia cùng Bành Thái Công đi tới, kéo ghế ngồi ngay bên cạnh cô, mà Triệu An Nghiên thì vẫn chưa chịu quay qua nhìn anh ta.
"Này, tôi nói chuyện với em đó! Sao, có gan nói mà không có sức chịu à?"
Bị nói khích, Triệu An Nghiên liền quay qua nhìn nam nhân ngông cuồng ấy với đôi mắt đã hơi ngà ngà say rượu, sau đó cô nhanh chóng vẽ ra nụ cười cực kỳ giả trân.
"Tôi còn chưa hỏi tội anh trốn việc hai ngày nay mà còn dám lớn tiếng chất vấn tôi hả?"
"Hơ, hơ hơ..."
Lần này đến lượt Phó Nhất Trác bật ra nụ cười còn giả trân hơn cả cô gái, ý là anh đã sắp phải chịu thua trước mức độ tráo trở của người phụ nữ này mất thôi.
"Rõ ràng là em đuổi tôi đi, giờ lại quay sang trách tội là sao? Bà chằn, em ngang ngược vừa phải thôi chứ."
"Tôi kêu anh tránh xa tôi chứ tôi có kêu anh nghỉ việc không? Lẽ ra hôm đấu thầu anh phải đi cùng tôi, vậy mà lại lặng lẽ chơi trò mất tích, điện thoại gọi cũng không được.
Trách nhiệm của anh bị chó tha mất rồi à?"
Bị gái mắng, Phó Nhất Trác đã hoàn toàn nghệch mặt ra vì không thể nào tin nổi, một nam nhân siêu cấp đẹp trai như anh mà lại bị mắng trước mặt biết bao nhiêu là người, đây đúng thật là một cú sốc quá lớn, khiến anh tức cứng họng.
"Em giỏi lắm, từ giờ tôi phải gọi em là Chủ tịch mỏ hỗn mới đúng! Tôi là đàn ông, tôi nhịn em!"
"Phục vụ, cho ly Whisky loại mạnh."
Hậm hực nói xong, Phó Nhất Trác liền gọi ra một ly rượu, nhưng ngay sau đó lại nhận được ánh mắt sắc bén như dao găm, khiến anh chàng lại rén.
"Chẳng phải anh dị ứng rượu à?"
Một câu hỏi hết sức