Trên tay Phó Nhất Trác lúc này là chiếc điện thoại sang xịn, đắt tiền, và thứ đang đập vào tầm mắt nam nhân là dòng tin nhắn "quyền lực" của ai kia vừa gửi tới.
[Bảy giờ tối nay tại nhà hàng X, nhất định phải đến, đó là mệnh lệnh.]
Phó Nhất Trác cười khẩy một cái, sau đó ném điện thoại lên bàn, trong miệng bắt đầu lẩm bẩm.
"Con khỉ khô chứ mệnh lệnh.
Cô tưởng tôi là ai mà có thể dễ dàng sai khiến chứ hả? Phó Nhất Trác này là hạng người để cô mắng thì nghe, sai gì thì làm đó à, đúng là ảo tưởng."
Nói thì nói thế đấy, nhưng hôm đó mới hơn sáu giờ chiều thì anh ta đã lên đồ, ăn diện thật bóng bẩy, sau đó ra ngoài bắt taxi đi đến một nơi nào đó mà chỉ có anh ta mới biết.
• Nhà hàng X.
Trong phòng bao sang trọng tại nhà hàng lúc này đều đã tề tựu đông đủ nhân viên của công ty S.K.Y, và chỉ còn thiếu mỗi một mình Triệu An Nghiên nữa là đông đủ.
Đúng lúc này, cửa phòng được mở ra, Triệu An Nghiên bước vào với trang phục khác hẳn mọi ngày, trông cô hôm nay nữ tính và gợi cảm hơn rất nhiều trong chiếc đầm body màu đỏ, với thiết kế cổ tim phối tay áo dài tinh tế, toát lên vẻ đẹp sang trọng, quý phái.
Với vai trò là Chủ tịch nên lối trang điểm của cô có phần hơi trầm và sắc sảo, khiến cô hơi cứng hơn so với độ tuổi 26 tươi trẻ.
"Wow, hôm nay Chủ tịch đẹp quá đi mất.
Nhìn cứ như là quý cô sang chảnh, trên dưới quyền lực không ai sánh bằng ấy.".
Kiếm Hiệp Hay
Vừa vào tới đã nhận được lời khen khiến mặt cô ửng hồng vì ngại.
"Mọi người đợi có lâu không, kẹt xe quá nên tôi đến trễ, mọi người thông cảm nha."
"Không sao, đợi người đẹp thì có bao lâu cũng được mà."
Cao Thương Húc lại buông lời khen, làm Triệu An Nghiên càng thêm ngại, cô nhanh chóng nhìn xung quanh, sau đó liền chuyển chủ đề khi không thấy người mình cần tìm ở đâu.
"Trợ lý Phó vẫn chưa tới sao?"
"Chắc anh ấy không tới đâu ạ, em có gọi điện nhưng liên lạc không được.
Mà hình như là trong công ty cũng không có ai gọi điện được cho anh ấy, lần nào gọi cũng thuê bao.
Hay Chủ tịch thử gọi xem sao?"
"Miên Nhi, em nghĩ sao mà Chủ tịch phải gọi cho một nhân viên còn chưa được nhận chính thức vậy.
Anh thấy cậu ta đúng là không biết phép tắc, đã thế mới thử việc mà còn thường xuyên nghỉ làm không phép, Chủ tịch không đuổi việc sớm là may lắm rồi đấy."
"Thôi được rồi, dù sao trong kế hoạch đấu thầu lần này cũng có công của Trợ lý Phó, để tôi gọi cho cậu ấy thử xem sao."
Một lời nói vừa phát ra đã khiến toàn thể im bặt, thậm chí còn bất ngờ khi thấy Phó Nhất Trác được đích thân Chủ tịch gọi điện mời tới, ân sủng dành cho người mới này có phải là hơi bất bình thường rồi không?
Triệu An Nghiên bắt đầu gọi, và quả thật là không thể liên lạc được với Phó Nhất Trác.
"Chắc cậu ấy bận việc riêng nên tắt máy rồi, chúng ta không cần chờ nữa, mọi người thích ăn gì thì cứ gọi, hôm nay Nghiên Nghiên mời."
Cùng lúc này, Phó Nhất Trác lại đang mắc kẹt trên đoạn đường chật chội, chỉ toàn là xe với xe, chiếc nào cũng đang di chuyển với tốc độ rùa bò vì kẹt xe.
"Bác tài, còn bao lâu nữa mới đến nơi?"
"Nếu với tình trạng này thì